Mây họa ánh trăng. Love in the Moonlight. 2016 59phút/tập. Đang phát: Hoàn Tất (18/18) Tập mới nhất: 18 17 16. Quốc gia: Hàn Quốc. Diễn viên: Cheon Ho Jin Han Soo Yeon Jinyoung Kim You Jung Kwak Dong Yeon Park Bo Gum. Bộ phim cổ trang Mây họa ánh trăng (Moolight Drawn y Clouds) đã khẳng định vị trí tác phẩm truyền hình cổ trang được yêu thích nhất hiện nay tại Hàn Quốc với rating vượt trên 20% ngay từ tập 7 mới ra mắt hôm qua 12.7.. Trong giới truyền hình Hàn Quốc, rating 20% là một chuẩn mực thành công lớn của một bộ phim. Truyện Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds) - Chương 78 với tiêu đề 'Học đi từng bước' Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds) Chương 78. Mây Họa Ánh Trăng (Moonlight Drawn By Clouds) Bất kể nghĩ thế nào, nàng cũng thấy không tự tin với chuyện sắp xảy ra. Cuối Trong chốn hoàng cung đầy hiểm họa, tình yêu giữa Ra On và thế tử Young nảy nở. Người con gái dành cả thanh xuân để đóng giả nam nhân ấy cuối cùng hoàn toàn trở thành người phụ nữ khi nàng yêu thế tử điện hạ. Trước sự hối thúc của hoàng thái hậu về việc lập thế tử phi cùng những tham vọng không đáy của nhà họ Kim đã đẩy Ra On đến bờ vực thẳm. Quay quay trở về với những tình tiết khác của tập phim, ngay sau khi được tin báo Thái tử bị trúng độc cuối tập 17 Mây họa ánh trăng, Ra On cùng Jung Yak Yong (Ahn Nae Sang) đã tức tốc vào cung. Bởi vẫn không thể chính đáng lộ diện buộc phải Ra On phải đóng giả làm cung nữ. pMgVV3K. Chương 81 Học đi từng bước Ánh trăng bàng bạc xuyên qua màn tuyết rơi chiếu vào phòng, nền tuyết lấp lánh ánh trăng và bầu trời đen kịt bên ngoài tạo nên một khung cảnh đối lập. Ra On và Lee Young nhìn vào mắt nhau. Vẻ mặt nàng lộ ra sự căng thẳng, miệng đắng lưỡi khô. Lee Young cẩn thận tháo dây lưng ác khoác dài của nàng, y phục đỏ thẫm rơi trên nền đất như một cánh bướm chập chờn đẹp mắt. Tia sáng bạc của mặt trăng chiếu lên vai nàng, kèm theo đó là một cơn gió nhẹ kéo theo bông tuyết vào phòng, Ra On khẽ rùng mình, nàng cắn môi dưới, muốn che giấu vẻ mặt căng thẳng của mình nhưng cũng không hiệu quả bao nhiêu. Lee Young nhìn nàng mỉm cười “Nàng căng thẳng sao?” Ra On là người từng tiếp xúc với các kĩ nữ trong kĩ viện, nhờ thế nàng cũng biết được rất nhiều chuyện. Những lời mà họ nói có khi rất hài hước, nhưng có khi lại là những lời lả lơi để quyến rũ Ra On. Thú thật nàng cũng có hơi sợ chuyện giữa nam và nữ. Nhớ lúc đó nàng còn sống ở phố Un Jong buôn bán chút son phấn vải vóc cho kĩ nữ, trong lúc đó có thể nghe được nhiều chuyện từ họ. Những câu chuyện mà họ kể, có lúc rất cảm động, có khi lại đầy sức quyến rũ. Đương nhiên cũng có những chuyện khiến người ta nghe mà ớn lạnh. Tóm lại những thứ họ kể đều rất kì lạ. Ra On lúc đó luôn cảm thấy không biết nói sao cho phải, sau này nghĩ kĩ lại mới thấy những gì họ kể cho nàng nghe cũng chỉ nửa thật nửa giả, hoàn toàn xem Ra On như vật mua vui của các nàng. Nhưng Ra On lúc đó còn nhỏ, thiếu năng lực phán đoán nên nàng tin sái cổ những gì họ nói. Trong những chuyện nàng nghe được, khiến nàng chấn động nhất là Xuân Hoa Chí. Xuân Hoa Chí là một quyển sách viết về chuyện tình yêu giữa nam và nữ, trong đó có rất nhiều cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, không cách nào xem tiếp. Các kĩ nữ nói với nàng, muốn trở thành một người đàn ông chân chính cho nương tử của mình thì phải học theo cuốn sách này, thật ra đó chỉ là những lời trêu ghẹo của họ. Nhưng Ra On lại là một nữ nhi, nàng nhìn thấy hình ảnh người nam trong cuốn sách đó xem nữ nhân trong truyện như kẹo đường mà liếm mút, mặt mũi nàng lập tức trắng bệch, không cách nào quên được. Đêm nay nàng và điện hạ Hoa Thảo sẽ giống như trong cuốn sách kia. Vừa nghĩ đến đó, mặt nàng lập tức đỏ lên, nóng đến mức khiến nàng muốn ngất đi. Đồng thời trong lòng cũng dâng trào lên cảm giác sợ hãi. Lee Young nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai Ra On, nàng ngơ ngác nhìn hắn. Cũng không biết thế nào mà nàng lại thấy miệng mình thật khô. Tim đập nhanh chóng, tựa như nàng vừa mới leo lên đỉnh một ngọn núi cao, hô hấp nàng dồn dập. Làm sao đây? Bất kể nghĩ thế nào, nàng cũng thấy không tự tin với chuyện sắp xảy ra. Cuối cùng nàng đau khổ mở miệng. “Không làm được.” Lee Young buông thỏng tay xuống. Nàng đổi ý rồi sao? Nhưng vẻ mặt lúc nãy của nàng lại không giống như đang do dự. Rốt cuộc là vì sao? Lee Young lắc đầu, dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn nàng. Ra On không cách nào nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng cúi đầu xuống. Rõ ràng nàng rất thích thư sinh Hoa Thảo, nhưng mặc kệ nàng làm thế nào cũng không thể đạt đến trình độ như trong cuốn sách kia được. Làm không tốt lỡ mất luôn mạng thì sao? Vậy nên nàng đành phải nói tiếp. “Tranh vẽ…” Nghe thấy một từ không liên quan đến tình huống như vậy, Lee Young càng nhíu mày hơn. Ra On dồn can đảm ngẩng đầu nhìn hắn, dùng giọng điệu bi thảm nói “Cho ta chút thời gian… để ta học được cách chuyển động cơ thể giống như trong tranh đi đã.” “Rốt cuộc nàng đang nói gì thế? Tranh vẽ gì? Luyện tập cơ thể lại là cái gì nữa?” “Chẳng phải sẽ làm giống như trong tranh sao?” “Rốt cuộc tranh đó là gì?” “Tên là Sách Xuân Họa” “Sách Xuân Họa?” “Những kĩ nữ trong kĩ viện nói, nếu giữa nam nhân và nữ nhân ái mộ nhau thì nhất định phải yêu thương nhau giống như trong Sách Xuân Họa kia. Đó là hành vi khi yêu đương chân chính phải làm, vậy nên…” “Vậy nên nàng muốn làm giống như trong cuốn sách đó sao?” “Không phải vậy ư?” Ra On chớp chớp đôi mắt nai ngây thơ hỏi Lee Young. Hắn nhìn nàng, đột nhiên nở một nụ cười đầy mờ ám. Qua một lúc. “Ha ha ha ha ha…” Hắn cười to, cuối cùng hắn đã hiểu được vấn đề. Phải làm sao với cô bé ngây thơ này đây? Sao nàng lại căng thẳng đến vậy chứ? “Sách Xuân Họa, nàng từng nhìn thấy tranh vẽ trong đó rồi?” “Phải.” Trước câu hỏi của Lee Young, Ra On đau khổ thừa nhận. “Vậy nên không muốn làm theo?” “Là bây giờ không muốn làm, chứ không phải mãi mãi không muốn.” Vì đang ở trong bóng tối nên Ra On không nhìn thấy vẻ mặt đáng đánh đòn của Lee Young mà cứ thế nói điều mình nghĩ. Lee Young nhìn thấy nàng như thế, tim hắn lại đập gia tốc. “Phải làm sao với nàng đây?” Phải làm sao với người con gái xinh đẹp đáng yêu này đây? Hiện giờ cả hai đã tâm ý tương thông, vậy có phải có thể đem giấu nàng ở một nơi không ai nhìn thấy, chỉ có hắn mới được thấy nàng không? “Sao lại cười? Ta làm gì sai rồi sao?” “Không có, đó là vì vui mới cười. Ta vui lắm, không nhịn cười được.” Tựa như để chứng minh, hắn kéo nàng vào lòng ôm chặt, để nàng cảm nhận được lồng ngực đang rung lên từng hồi vì cười của hắn. Lee Young kề trán mình vào trán nàng. “Đầu óc nho nhỏ này sao lại chứa đựng những hình ảnh tà ác như thế chứ. Nha đầu này, chưa học đi mà đã đòi học chạy rồi.” “Nhưng mà… đó là điều cơ bản nhất trong những điều cơ bản… không phải sao?” “Học đi từng bước đi đã.” “Học đi như thế nào?” Ra On mắt sáng long lanh hỏi Lee Young, hắn mỉm cười, nhẹ hôn lên trán nàng rồi nói một cách dịu dàng. “Nàng nhắm mắt trước đi.” Ra On ngoan ngoãn nghe lời như một đứa trẻ mà nhắm mắt lại. Đôi môi Lee Young dời từ trán xuống hôn lên mắt nàng, rồi cứ thế từ mắt hôn xuống mũi. Lee Young dịu dàng để lại từng dấu ấn của chính lên cơ thể Ra On, căn phòng chật chội chẳng mấy chốc trở nên nóng bừng. Nhưng vào thời khắc nhìn thấy cơ thể trắng như tuyết không một mảnh vải của nàng, hắn tựa như đã quên luôn cả thở. Tuy rằng trong ánh sáng mờ mờ, nhưng hắn vẫn ghi nhớ thật kĩ nét đẹp của nàng. Hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì thuộc về nàng, vậy nên Lee Young quên cả thở mà chỉ nhìn ngắm Ra On, ngắm rồi lại ngắm. Nhận thấy ánh mắt thẳng thắn của hắn, Ra On quay đầu sang một bên. Chỉ một ánh mắt như vậy thôi mà đã khiến nàng thấy choáng váng đầu óc. “Không được nhìn.” Thấy hắn cứ nhìn nàng mãi không chớp, nàng đành ngượng ngùng nói. Lee Young thấy vẻ căng thẳng của Ra On, ánh mắt của hắn lại càng sâu thẳm. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, môi hắn hôn lên cần cổ thon dài trắng nõn của người con gái hắn yêu. Ra On không ngừng phản kháng nhưng với Lee Young mà nói không có tác dụng gì cả. Hắn vẫn hôn nàng không ngừng. Cơ thể Ra On run lên, máu trong cơ thể như đang bốc cháy, lan đến từng ngóc ngách trong người nàng. Vì người này, nàng nguyện dâng hiến toàn bộ con tim. Tựa như ngôi sao sáng trên trời, cho dù sau này sẽ biến mất cũng thề chỉ có mỗi chàng. Vì người này, cho dù có phải từ bỏ bản thân, nàng cũng cam lòng. Ra On khẽ cất tiếng rên khẽ. Trong chốc lát, tầm mắt của nàng khi nhìn mọi thứ trở nên mông lung như một giấc mơ. Cảm giác bồng bềnh như rơi từ trên cao xuống khiến trái tim tăng tốc đập nhanh. Từng cơn tê dại từ đầu ngón tay, đầu ngón chân lan ra toàn cơ thể, máu trong người nàng như đang sôi trào. Nàng theo bản năng kiếm tìm nơi nương tựa duy nhất, cũng là người duy nhất nàng có thể nương tựa vào lúc này. “Điện hạ…” Đột nhiên nàng cảm thấy rất sợ. Ra On tựa như một đứa trẻ dựa sát vào lồng ngực của Lee Young. “Ta ở đây, ta ở ngay bên cạnh nàng.” Lee Young nhỏ giọng dỗ dành Ra On đang hoảng sợ như một đứa trẻ. Quả nhiên Ra On không giống những người khác. Nàng là người muốn mọi thứ phát triển theo bình thường, không dám làm gì quá vội vàng. Cơ thể của nàng vô cùng nhạy cảm. Nhưng Lee Young không hề thấy sốt ruột. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, người mà hắn thật lòng muốn có hiện đang ở trong vòng tay hắn. Rất nhỏ nhắn, rất ỷ lại vào hắn, là người con gái mà hắn không nhịn được muốn có được toàn bộ. Người con gái mà hắn yêu, người mà hắn còn yêu hơn cả chính bản thân mình. Ta muốn nàng mãi mãi chỉ nhìn một mình ta. “Ta muốn nàng, ta muốn nàng, chỉ muốn một mình nàng.” Hắn lặp đi lặp lại những lời này bên tai nàng, tiếng vang vọng lại trong căn phòng nhỏ hẹp. Ánh mắt nàng, tiếng thở dốc của nàng, đầu ngón tay bám chặt vào vai hắn, tất cả đều khiến trái tim hắn thấy thỏa mãn. Dục vọng chiếm hữu và khát khao bảo vệ nàng càng lúc càng lớn. Động tác của hai con người khát khao nhau ngày càng mãnh liệt. Đêm đầu tiên trong vô số những đêm sau này của họ đã trôi qua như thế. Ánh sáng mặt trời thông qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Ánh sáng ấy chiếu lên mũi Ra On khiến nàng khẽ nhíu mày. Cơ thể nàng lúc này có cảm giác nặng nề như chiếc khăn bông bị ngâm trong nước. “Trời sáng nhanh vậy sao?” Ra On lẩm bẩm rồi bắt đầu duỗi người. Bên cạnh nàng xuất hiện một gương mặt đang say ngủ. Điện hạ Hoa Thảo? Nàng đang nằm mơ sao? Ra On nâng tay lên dụi mắt. Nhưng mà khuôn mặt của điện hạ Hoa Thảo vẫn không hề biến mất. Tối hôm qua… điện hạ Hoa Thảo thật sự ở bên cạnh nàng? Mà điều kì lạ cũng không chỉ mỗi một điều này. Nàng cảm thấy có một tấm chăn phủ lên người mình, nhưng bây giờ khi đã tỉnh táo nhìn kĩ lại thì đó không phải là chăn mà là cánh tay của điện hạ Hoa Thảo. Chuyện gì thế này? Đợi chút! Nàng… nàng không có mặc y phục! Làm sao bây giờ? Khi nàng chuẩn bị hét ra tiếng thì cảnh tượng hôm qua hiện ra trong đầu nàng. Bộ hỉ phục tân nương, nàng ở trong lòng điện hạ Hoa Thảo thở dốc, còn có… còn có… Bây giờ nàng mới hiểu được tình huống. Cho dù là vậy… sự xấu hổ cũng không mất đi. Không, thật ra sau khi nhớ ra thì không chỉ mặt, mà toàn thân của nàng đều đỏ như tôm luộc. Tối hôm qua là vì trời tối, ánh sáng mờ mờ nên có thể chịu được, nhưng bây giờ là ban ngày rồi. Ra On đảo tầm mắt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Đó là trước khi điện hạ Hoa Thảo tỉnh dậy, nàng phải mau chóng tìm y phục mà mặc. Nghĩ là làm, nàng nhẹ tay nhẹ chân, thậm chí không dám thở mạnh, bắt đầu thoát khỏi vòng tay Lee Young. Kết quả Lee Young đang nửa tỉnh nửa mê lại dùng sức kéo nàng vào lòng hắn. “Á!” Miễn cưỡng đè nén tiếng hét trong cổ họng Ra On nhắm mắt lại, nín thở, giả vờ đang ngủ. Đợi đến khi nghe được tiếng thở đều của Lee Young, nàng mới cẩn thận từ từ tránh thoát khỏi vòng tay hắn. Khó khăn lắm mới thoát được khỏi cái ôm cứng ngắc của Lee Young, Ra On bắt đầu tìm y phục cho mình. Có lẽ vì mùa đông, lại thêm trong phòng không đủ ấm áp nên y phục vẫn còn hơi ẩm ướt, ngược lại mặc vào người trở nên bó sát hơn một chút, không còn quá rộng như hôm qua. Ra On lại lần nữa mặc vào bộ hỉ phục. Mặc xong hỉ phục, Ra On chuẩn bị nhón bước chân khe khẽ đi ra khỏi phòng. Thế nhưng, vào lúc nàng chuẩn bị mở cửa, bước chân không hiểu sao lại dừng lại. Nàng… thật sự rất tò mò. Rất muốn nhìn thấy gương mặt khi ngủ của nam nhân mà nàng yêu. Muốn được ngắm nhìn thật kĩ gương mặt của người nói lời yêu thương nàng hôm qua. Do dự một lát, Ra On đi nhẹ từng bước về lại chỗ Lee Young đang nằm. Nàng cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn. Đôi mắt hắn nhắm mặt, vầng trán rộng, mũi cao thẳng, đôi màu hồng nhạt đẹp đẽ, dưới ánh sáng buổi sớm mai thế này, trông hắn đẹp như một bức tranh. “Nam nhân mà sao lại có thể đẹp như thế chứ.” Ra On lẩm bẩm, trong giọng nói có chút không vui. Mặc kệ thế nào, chuyện này cũng bất công quá đi thôi. Người này sao còn đẹp hơn cả một nữ nhân như nàng nữa. Nàng đưa tay về phía gương mặt Lee Young, muốn vuốt ve trán của hắn. Đầu ngón tay nàng chạy dọc từ trán xuống mũi rồi nhẹ nhàng chạm vào môi của hắn. Tựa như có dòng điện truyền từ đầu ngón tay, trái tim nàng lại không khống chế được mà đập nhanh hơn. Đôi môi của hắn hấp dẫn tầm mắt nàng. Tựa như trước mặt nàng là một loại quả ngọt thơm lừng, Ra On khẽ nuốt nước miếng. Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng nuốt nước miếng này của nàng trở nên rõ ràng hơn. Tuy rằng rõ ràng biết là không nên như thế, nhưng nàng vẫn quan sát bốn phía xem có ai không rồi từ từ cúi thấp đầu xuống. Cho đến bây giờ, nàng cũng chưa từng thử làm chuyện như thế, nhưng lúc này nàng lại muốn thử. Nàng nắm chặt tay lại thành nắm đấm, cúi thấp đầu xuống hôn Lee Young. Môi nàng tiếp xúc với môi hắn tạo ra một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Tuy vậy nàng vẫn có thể cảm nhận hương vị của Lee Young và sự ngọt ngào của nụ hôn chỉ thuộc về nàng. Hôn xong, Ra On do dự trong chốc lát rồi lại cúi người xuống một lần nữa. Một lần nữa, một lần nữa thôi, nàng muốn một lần nữa cảm nhận vị ngọt này. Ra On vừa tự nhủ chỉ thêm một lần nữa thôi vừa cúi đầu xuống. Chính vào lúc này, người vốn dĩ đang ngủ kia lại mở mắt. “A!” Ra On sợ hãi cứng hết cả người lại “Ta sai rồi.” “Nàng đang làm gì vậy?” Ra On sợ hãi mau chóng bỏ chạy về hướng cửa. “Nàng dám…” Lee Young cũng đoán được tình hình sẽ như thế nên vừa buồn cười vừa mắng nàng. Hắn đưa tay lên môi mình, nhớ lại nụ hôn nàng vừa dành cho hắn liền cất tiếng gọi “Hong Ra On.” “Có mặt.” Nghe thấy giọng nói của Ra On, Lee Young mỉm cười thỏa mãn. “Lại đây.” “Đi qua rồi sao nữa?” Ra On vừa từ từ lết tới vừa hỏi. Lee Young vươn tay ra vén tóc ra sau tai cho nàng “Không có sự cho phép mà dám hôn môi thế tử, chẳng phải nên chịu chút trừng phạt sao?” “Tối hôm qua, chàng nói đừng xem chàng là thế tử, chàng còn nói không cần gì hết.” Còn đang định nói tiếp nữa thì Lee Young đã hôn tới. “Chưa có sự cho phép mà dám hôn vương thế tử, nàng phải đền cho ta một nụ hôn nữa. Còn nữa…” Lee Young kéo Ra On vào lòng. Hắn nhìn nàng bằng một ánh mắt sâu thẳm. Hàm ý của ánh mắt này… chính là cái chuyện kia, Ra On muốn mau chóng thoát thân. Nhưng đã muộn. Ra On bị ôm chặt cứng trong lòng Lee Young, cả hai lần nữa nằm xuống lăn vào ổ chăn. Đầu nàng gối lên tay Lee Young, hắn từ đằng sau ôm lấy nàng. “Ngủ thêm một lát nữa rồi hẵng dậy.” “Đã muộn lắm rồi, mau dậy đi thôi. Bình thường vốn không phải là người dậy muộn, sao hôm nay chàng lại thế?” “Phải đấy, sao lại lười thế nhỉ? Ta cũng chẳng biết nữa.” “Mau ngồi dậy đi, gia gia đang đợi chúng ta.” “Không đi tìm Tam Mi tiên sinh nữa.” “Không muốn đi sao?” “Ừ, phải mau chóng hồi cung.” “Nhưng gia gia còn đang đợi ta.” “Nàng cũng biết là không có quả đào trong mùa đông mà, có lẽ đã xuất phát đi Han Yang rồi.” “Gia gia đi Han Yang rồi?” “Nếu đi Han Yang thì sẽ có rất nhiều chuyện cần làm.” “Sao lại nhiều chuyện đến vậy?” “Đầu tiên…” “Đầu tiên làm sao?” “Gỡ bỏ thân phận nội quan của nàng.” “Chàng nói là gỡ bỏ thân phận nội quan của ta sao?” Ra On nghe được lời này lập tức bật dậy hỏi lại. “Ừ, sao vậy?” Lee Young ngạc nhiên ngồi dậy theo. “Chàng phải gỡ bỏ thân phận nội quan của ta sao?” “Chuyện nên là như thế mà, chỉ có như vậy nàng mới…” Chẳng lẽ nàng không muốn hoàn toàn trở thành nữ nhân của ta sao? Vẻ mặt Ra On phức tạp “Xin lỗi, nhưng xin chàng đừng nói lời như thế.” “Sao cơ?” “Ta muốn tiếp tục là Hong Ra On của Tư Thiện Đường.” “Vì sao?” Không phải là hoạn quan Ra On mà là một nữ nhân tên Hong Ra On, điều này với Lee Young mà nói quan trọng hơn hết thảy mọi thứ. Nhưng dường như với Ra On thì không như thế. “Nàng không thích sao?” “…” “Không thích ở bên cạnh ta ư?” “Ta thích ở bên cạnh chàng.” “Nếu thích ở bên cạnh ta thì sao lại như thế?” Ra On nỏ nụ cười dịu dàng “Muốn được luôn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho chàng. Không muốn chỉ như một phi tần ngồi trong tẩm cung đợi chờ chàng đến tìm. Không muốn bị giam trong chiếc lồng hoàng cung như thế.” Thế giới của Lee Young là thế giới cao thật cao mà nàng không thể với tới. Cũng tựa như bây giờ, ngoài cách tiếp tục làm nội quan, nàng cũng không nghĩ ra được cách nào để được ở bên cạnh hắn. “…” Ánh mắt Lee Young nhìn Ra On sâu thẳm. Tuy nàng không nói hết, nhưng hắn có thể đoán được đại khái nguyên nhân nàng lo lắng. Có lẽ những quy tắc và chuẩn mực trên đời này sẽ chia cắt hắn và nàng. Lee Young ôm chặt nàng vào lòng “Đừng lo lắng, bất kể là ai cũng không thể chia cắt được ta và nàng. Đã thế này rồi, bây giờ nếu không có nàng thì ta không thể sống nổi.” Một nam nhân như hắn lại có thể thốt ra lời nói như một kẻ ngốc thế này, bảo sao trái tim nàng không còn thuộc về mình nữa. Không phải là không tin lời hắn nói, mà chính vì tin nên lại càng cảm thấy bất an. “Sự tồn tại của ta… sẽ trở thành gánh nặng cho điện hạ.” Lòng Lee Young ấp ủ chí lớn, hắn đã chuẩn bị sải rộng đôi cánh bay lên trời rồi. Với hắn mà nói, không nên đè nặng thêm trọng trách cho hắn nữa. Ra On không phải đồ ngốc, nàng muốn ngăn cản hắn làm chuyện khờ khạo vì nàng. Bản thân sự tồn tại của nàng sẽ tạo thành gánh nặng rất lớn cho hắn, chuyện này rất rõ ràng. Nếu muốn nàng có thể yên ổn trở thành nữ nhân của hắn, khó tránh chuyện hắn bị những đại thần kia chỉ trỏ. Vậy nên, hiện tại chưa được. Nàng thà lấy thân phận là Hong Ra On của Tư Thiện Đường để ở bên cạnh hắn còn hơn. “Nếu ta lấy thân phận là thái giám Hong Ra On thì còn có thể tiếp tục ở bên cạnh điện hạ, từ sáng đến tối, bất kể lúc nào cũng như cái bóng ở cùng chàng.” “Ra On à.” Ra On nắm chặt lấy tay Lee Young “Xin chàng hãy cho phép đi. Cho phép ta tạm thời tiếp tục dùng thân phận nội quan ở bên cạnh chàng đi.” Cho đến khi thế tử đủ lông đủ cánh, có thể bay đến nơi càng cao hơn nữa. Chỉ cần đợi thời cơ để nàng tìm về thân phận nữ nhân cho mình, chỉ cần đợi đến lúc đó nàng sẽ hoàn toàn trở thành nữ nhân của điện hạ. Chỉ cần đợi đến lúc đó mà thôi. *** Yoon ơ hơ hơ, cảnh xôi thịt chỉ có thế thôi hen, các bạn trẻ đừng quá tham lam = dù sao truyện này cảnh tình cảm cũng nhiều lắm, nên chịu khó cảnh H chỉ có vậy thôi hen. Dù sao ít nhất chúng nó cũng tâm ý tương thông rồi, chính thức yêu đương. Tự hỏi Kim huynh và Yoon Sung đại nhân biết chuyện này thì sẽ thấy sao nhỉ… team thương toàn bộ nữ chính và 3 anh nam nên khổ ghê gớm Chương sau Kim huynh đã lâu không gặp xuất hiện lại. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Trên triền núi bắt đầu nhuộm màu đỏ ửng, ngũ cốc trên cánh đồng đã sắp chín, nặng trĩu rũ đầu hội Trung thu trong cung còn vài ngày nữa sẽ bắt đầu. Còn ba ngày nữa là đến cuộc thi giảng sáng, Ra On đi ra khỏi Tư Thiện đường, trong miệng lầm bầm lầu bầu. Mấy ngày nay nàng vẫn luôn tập trung học thuộc những gì có trong quyển sách quý nhân đưa cho. Không chỉ có mỗi "Luận ngữ" không được đề mục quý giá kia xong, nhưng thời gian nàng có lại rất eo hẹp nên Ra On còn không có thời gian để ngủ. Mỗi ngày đều vội vội vàng vàng đi đến học đường để học tập. Ra On tiến vào sân học đường, có một người đang đợi nàng."Mới đến à.""Đúng vậy."Còn cách ba ngày nữa là đến ngày thi. Mấy ngày nay nàng đều tập trung học hành, hầu như không dám có tiếp xúc gì với Ma nội quan, hôm nay đột nhiên gọi đến không biết lại có dự định gì đây. Ra On dùng ánh mắt bất an nhìn Ma Jong chốc lát sau, khóe miệng Ma Jong Ja liền nhếch lên, mở miệng nói chuyện "Từ hôm nay trở đi, sau khi kết thúc chuyện học tập ở đây xong, ngươi đi thẳng đến Thấu Nghĩa Điện nghe theo mệnh lệnh của Sung nội quan để đi truyền thư đi.""Thấu Nghĩa Điện là...""Đúng vậy, là điện các của Park thục nghi nương nương.""Nếu là thục nghi nương nương, không phải đã đi cùng với quân chủ điện hạ đến hành cung tuần du sưởi nắng sao?""Thục nghi nương nương không đi hành cung." Ma Jong Ja lại gật gù nói tiếp "Cần một tên hoạn quan để làm công tác truyền thư là đủ rồi.""Một..."Truyền thư là có ý gì? Không phải đã có cung nữ truyền đạt thư từ văn kiện trong ngoài cung sao? Nhưng là chịu trách nhiệm sai sử cung nữ làm hay là cần một hoạn quan để làm thì thật sự không biết được. Vẻ mặt Ra On tràn đầy nghi hoặc."Việc xem văn kiện hay chuẩn bị giấy bút không phải là việc của các cung nữ sao? Nếu như vậy thì trong cung điện của thục nghi nương nương cũng có cung nữ. Để những cung nữ đó làm chẳng phải là được à? Ta là nội thị, tuy rằng chưa được quyền chức gì, cũng không có quyền hạn gì nhiều, nhưng rất rõ ràng là nội thị đã được trải qua nền giáo dục dành cho nội thị Triều Tiên." Ra On cố gắng miễn cưỡng nói hết những lời muốn nói với Ma Jong Ja, dùng ánh mắt ngập ngừng nhìn vào hắn."Ta làm sao mà ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng phải giải thích rõ ràng với ngươi hả? Nếu đã hiếu kỳ như vậy thì để ta cho ngươi biết. Đang cần một nội quan lo chuyện chuyển phát thư từ của chúa thượng điện hạ. Đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi Thấu Nghĩa Điện đi."Thư từ của thục nghi nương nương lại cần một hoạn quan phụ trách chuyển phát. Ra On nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu nổi loại tình huống này, nhưng càng hỏi thì ánh mắt Ma Jong Ja giống như có thể giết người đến nơi, vậy nên đành nhanh chóng nói "Đã nhận được mệnh lệnh."Ra On cúi đầu, lúc này mới thấy trên mặt Ma Jong Ja giãn ra một nụ cười. Tiếng cười này của Ma Jong Ja cũng giống như tiếng cười của Sung nội quan, gây cho người ta cảm giác như sắp có điềm xấu, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Sao lại cười như thế?Chỗ ở của thục nghi nương nương là một cung điện rất nhỏ, điện các treo bảng ba chữ Tập Phúc Hiên, Ra On nhanh chóng đi về hướng Tập Phúc Hiên, nơi các bức tường được dùng cánh hoa đỗ quyên tán mỏng nhuộm thành một màu hồng phấn nhẹ nhàng. Lúc đi đến đại môn Tập Phúc Hiên thì..."Hong nội quan!"Tiếng nói quen thuộc khiến nàng dừng bước. Chang nội quan không biết từ nơi nào đi ra, đang vẫy tay với Ra On."A, Chang nội quan đại nhân." Ra On cũng vẫy tay lại cười nói "Chang nội quan, đã lâu không gặp. Ngọn gió nào thổi huynh đến đây?""Đang trên đường trở về sau khi chạy việc vặt cho trung cung.""Nghe nói quân chủ điện hạ đã hồi cung, trung điện nương nương cũng đã trở lại?""Kim phải đi với chỉ, chẳng phải đó là lẽ thường sao?""Cũng phải.""À mà Hong nội quan có chuyện gì sao?""Ta nhận được lệnh, từ hôm nay sẽ phụ trách thư từ của thục nghi nương nương.""Ha ha, vậy từ hôm nay phụ trách thư từ cho thục nghi nương nương chính là Hong nội quan à?" Trương nội quan tái nhợt mặt mày mà hỏi."Là vậy đấy, nhưng vậy thì sao?" Cái phản ứng này của Chang nội quan, không hề xa lạ chút nào, giống hệt cái lúc nghe nói Ra On bị xếp đến sống ở Tư Thiện đường. Vậy nên Ra On liền hỏi một câu "Chẳng lẽ bên đó cũng từng có ai chết sao?"Chang nội quan lắc đầu, liên tục tặc lưỡi phát ra tiếng chậc chậc rồi mới nói "A, thật là, Hong nội quan, hình như ai đó không ưa ngươi rồi thì phải. Chắc là bản thân Hong nội quan không biết, bắt đầu từ rất lâu trước kia, trong cung thục nghi không có người viết thư cố định cho nương nương ấy. Vào lúc thục nghi nương nương cần thì nhóm nội thị sẽ thay phiên nhau làm, cứ thế dần dàn mọi người bắt đầu đùn đẩy cho nhau và có cảm giác muốn từ chối. Cho nên, mắt nhìn của Hong nội quan phải tốt đấy nhé. Thật ra, trong nhóm nội thị, không có một hoạn quan nào muốn xung phong nhận việc viết và vận chuyển thư từ cho nương nương ấy cả."Sao lại như vậy được? Chẳng lẽ là? Đợi một chút, cân nhắc một hồi, Ra On mở miệng lần nữa "Chẳng lẽ tính tình thục nghi nương nương rất nghiêm khắc, hoặc là rất ngoan độc? Nếu không phải thì có phải cũng là người nổi tiếng soi mói như thế tử không?""Không phải.""Nhưng ta phát hiện thấy một điểm rất kỳ lạ. Hậu cung của chúa thượng điện hạ của chúng ta sao lại không có bao nhiêu nương nương vậy? Chúa thượng điện hạ rất yêu trung điện nương nương sao?"Căn cứ theo câu nói của Ra On, Chang nội quan quả quyết gật đầu "Chính xác mà nói thì chúa thượng điện hạ của chúng ta rất sợ trung điện nương nương. Chúa thượng điện hạ chỉ dẫn theo trung điện nương nương, không thấy kỳ quái sao? Đương nhiên. Là nam nhân thì sẽ hy vọng nạp thêm nhiều người thiếp, để sinh ra càng nhiều con cháu làm cho vương thất càng thêm hưng thịnh. Nhưng hiện tại đại bộ phận các đại thần trong triều đình đều đang cậy vào uy thế của trung điện nương nương, đám quan viên đang nhậm chức trong triều đình đều là ngoại thích*, những người đó làm sao dám đệ trình tấu chương yêu cầu hoàng thượng làm phồn vinh vương thất chứ?""À ha, là như vậy à?""Còn nữa, trung điện nương nương không hài lòng để thục nghi nương nương và chúa thượng điện hạ gặp mặt, vậy nên thục nghi nương nương không thể tùy tiện bái kiến quân chủ điện hạ."A, thì ra là thế."Nói cách khác quốc vương của chúng ta là một người bị vợ quản rất nghiêm nha."Nghe nói thời tiên tiên vương trong hậu cung đã từng phải nghe theo lời thỉnh cầu của các đại thần trong triều đình mà lập thê lập thiếp. Vậy nên hiện giờ quân chủ điện hạ cũng không cách nào qua lại với thục nghi nương nương!""Cho nên mới cần dựa vào thư từ để liên lạc vơi nhau à?""Nếu cứ phải nói thì có thể xem là vậy.""Nhưng vì sao không có hoạn quan nào chịu nhận việc thư từ qua lại của thục nghi nương nương vậy?""Cái đó cũng phải nhìn ánh mắt của trung điện nương nương chứ, cho dù là những cung nữ có thể ra vào Hi Chính Đường của quân chủ điện hạ thì cũng chỉ là những cung nữ đã lớn tuổi được trung điện nương nương cho phép mới được vào đó hầu hạ."Nghe huynh nói như vậy, quả thật có thể hiểu được. Nhưng mà, trong cung điện của thục nghi nương nương khẳng định có người chuyên viết thư chứ? Vì sao lại muốn phái một nội thị đến làm vậy?""Đó chính là lý do thứ hai khiến nhóm hoạn quan chúng ta sợ phải làm công việc thư từ này cho thục nghi nương nương.""Hả?""Lý do thứ hai thì phải để bản thân ngươi tự mình trải nghiệm thì sẽ biết thôi."Trong chốc lát, trên mặt của Chang nội quan lộ ra sự tiếc nuối khiến người ta thấy không hiểu nổi. Gì vậy? Càng nói thật càng thấy bất an mà. Nhìn thấy vẻ mặt không chút may mắn nào của Chang nội quan, Ra On giống như vừa mới nghĩ ra điều gì, lại một lần nữa mở miệng hỏi "Nhưng mà Chang nội quan đại nhân, lỡ như thục nghi nương nương đột nhiên muốn gặp quân chủ điện hạ thì phải làm sao bây giờ?"Không có sự cho phép của trung điện nương nương, đến cả cung nữ cũng không thể tùy tiện ra vào Hi Chính Đường. Vậy nếu thục nghi nương nương muốn gặp quân chủ điện hạ thì nên làm sao bây giờ?"Đợi." Chang nội quan nói như đinh đóng cột."Cho dù đợi cũng không gặp được thì phải làm sao?""Vẫn phải đợi, tiếp tục đợi, đó chính là cuộc sống ở hậu cung.""Vậy nếu hết đợi rồi lại đợi nhưng vẫn không đến thì sao?""Vậy chắc nên kết thúc. Để ngừa vạn nhất tất cả những đóa hoa tươi đẹp đều trở thành đóa hoa cô độc như So Hwa kia."Ra On cũng biết câu chuyện về người tên So Hwa này, đến mùa hè sẽ nở một nụ hoa được gọi là hoa lăng tiêu. Thật lâu trước kia ở quốc gia nào đó có một vị quốc vương, trong một đêm nọ đã sủng hạnh một cung nữ tên là So Hwa nghĩa là hoa nhỏ, bởi vì ngây ngốc chờ đợi vị đế vương không bao giờ quay trở lại ấy, nàng đã mắc bệnh tương tư. Sau khi nàng qua đời, nàng đã trở thành một đóa hoa, vậy nên hoa đó sau này cũng được gọi là So Hwa, hay còn gọi là hoa lăng tiêu. Nói đi nói lại, cấp bậc lễ nghĩa ở trong cung sao lại nghiêm ngặt như vậy? Nhiều khuôn sáo như vậy? Người mình muốn gặp sao lại không thể gặp chứ?Từ trong miệng của Ra On phát ra âm thanh phẫn nộ khiến người ta kinh ngạc, nhìn thấy bộ dạng này của Ra On, Chang nội quan ngơ ngác mà nhìn "Hong nội quan, bây giờ hình như không phải là lúc nên lo cho người khác."Nói vậy là có ý gì? "Câu này là sao vậy?"Chang nội quan không trả lời, Ra On nhún vai."Cố lên, Hong nội quan.""Chang nội quan đại nhân, rốt cuộc là vì sao như vậy?Tuy Ra On hỏi vậy, nhưng Chang nội quan chỉ để lại câu nói "Sẽ quen ngay thôi" một cách ý vị thâm trường rồi vội vã đi On tự cổ vũ bản thân rồi nhìn lên tấm bảng có chữ Tập Phúc Hiên, cảm thấy chuyện viết thư rồi đi gửi này là chuyện đơn giản được truyền lại từ thời Tây Hán. Chẳng phải như vậy sao? Trong này rốt cuộc là có chuyện gì chứ? Vì sao vẻ mặt của Chang nội quan lại nghiêm túc như thế? Nàng thật sự thấy tò mò vô cùng. Cách để giải quyết nó chỉ có một. Chỉ có trực tiếp đi vào trải nghiệm thử xem.***"Nghe nói lần này có người mới đến?"Park thục nghi dùng giọng nói thanh thúy rõ ràng dò hỏi Ra On, mà người này không chỉ có giọng nói đẹp mà khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, cánh mũi và khuôn miệng nhỏ nhắn, nhìn vào thì không thể nói là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, nhưng sự lương thiện và khí chất của nương nương lại làm người ta thấy càng nhìn càng hấp dẫn. Bởi vì ánh mắt trong sáng thanh thuần kia sao? Thục nghi nương nương năm nay 32 tuổi, nhìn có vẻ vô cùng trẻ trung, người trông chỉ mới 20 tuổi ấy đang mặc một bộ váy màu hồng nhạt có thêu những đóa hoa tiên diễm. Thục nghi nương nương nở nụ cười giống như thiếu nữ về phía Ra On dập đầu trước thục nghi nương nương "Họ Hong, tên Ra On.""Tốt, về sau phải nhờ vả Hong nội quan rồi.""Nhờ vả? Sao nương nương lại nói vậy? Người chỉ cần ra lệnh thôi, tiểu nhân nhất định sẽ vâng theo.""Cảm ơn." Sau khi gật đầu với Ra On, thục nghi nương nương nhìn về phía một thượng cung trung niên "Oh thượng cung."Nhận thấy ánh mắt của nương nương, Oh thượng cung đẩy một phong thư qua "Đem cái này đưa đến đại điện.""Chỉ cần đưa đến đại điện là được rồi sao?""Chuyện đó..." Thấy ánh mắt của Park thục nghi nương nương, Oh thượng cung hít một hơi rồi nói tiếp "Phải lấy được thư hồi âm rồi mới trở về.""Nếu là thư hồi âm thì..."Vào lúc Ra On và Oh thượng cung đang nhìn nhau nói chuyện, Park thục nghi nương nương đột nhiên mở miệng nghiêm túc nói "Nhất định phải lấy được thư hồi âm trở về, biết chưa?""Đã biết ạ."Park thục nghi dùng vẻ mặt ôn hòa nhìn chằm chằm vào Ra On đang ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt có chút quái dị trên mặt Oh thượng cung, nương nương chỉ gật đầu một cái với Ra On rồi đi vào phòng ngủ. Tập Phúc điện này cũng giống như chủ nhân của nó, luôn toát ra một bầu không khí ấm áp sạch sẽ. Những vật trang trí trong điện các hay những khóm hoa trong vườn đều hiện lên nét dịu dàng. Nhưng kỳ lạ là, những cung nữ và hoạn quan hầu hạ ở Tập Phúc điện đều mang vẻ mặt nghiêm túc. Khóe miệng của họ đều đang rũ xuống, tại nơi này tuyệt đối không thể tìm thấy được một khuôn mặt tươi cười nào cả. Ở nơi này, người duy nhất mỉm cười chỉ có Park thục nghi nương theo những người hầu có vẻ mặt tối tăm ấy, Ra On bước đến Hi Chính Chính Đường chỉ cách Tập Phúc điện thời gian đi bộ một chén trà, nhưng khí thế lại không giống bình thường. Những tướng lĩnh thủ vệ đang đứng canh trước đại môn Hi Chính Đường có một loại khí thế lợi hại tựa như đao thương đâm xuyên qua Ra là đối với ánh mắt đằng đằng sát khí đó thấy mà sợ, nhưng là đến để đưa thư, cũng không thể lùi bước như thế được. Đột nhiên nắm chặt nắm tay lại, Ra On cao giọng nói "Ta đến đưa thư cho thục nghi nương nương.""Thư của thục nghi nương nương?" Lặp lại lời nói của Ra On xong, thủ vệ lập tức nhíu mày. Một lát sau, khuôn miệng râu ria xồm xoàm toát ra một câu "Còn chuyện gì nữa sao?""Sao nữa?" Lại hỏi lại lần nữa, nhưng không nghe thấy câu trả lời. Thủ vệ dùng ánh mắt không kiên nhẫn nhìn Ra On, sau đó nhỏ giọng nói bên tai của một binh sĩ trẻ tuổi đứng bên sĩ nhận được mệnh lệnh của hắn liền chạy vụt vào trong đại môn. Lúc sau khi binh sĩ quay trở lại thì có một vị quan đại điện trông như u linh đang mặc y phục xanh lá đậm theo sát phía sau."Nghe nói ngươi mang thư của thục nghi nương nương tới à?" Vị quan đại điện đó cất tiếng hỏi với giọng điệu kiêu ngạo."Đúng vậy, đây là thư mà thục nghi nương nương gửi đến quân chủ điện hạ." Ra On đem phong thư cất ở trong ngực ra dâng lên cho quan đại điện kia."Biết rồi." Toát ra bộ dạng cao ngạo, quan đại điện lấy thư xong liền xoay người đi hắn xoay lưng đi, Ra On hét lớn "Ta còn phải lấy thư hồi âm cho thục nghi nương nương nữa thì mới về."Quan đại điện dừng bước chân, quay đầu lại "Ngươi nói cái gì?""Thục nghi nương nương nói nhất định phải lấy được thư hồi âm của quân chủ điện hạ về.""Không có chuyện đó..." Đối với tiếng gọi gấp gáp ầm ỹ của Ra On, quan đại điện nhỏ giọng càu nhàu. Nhưng lại lập tức dùng sắc mặt cứng ngắc nói tiếp "Biết rồi, đợi ở đây đi." Dứt lời liền biến mất trong đại điện."Ai dà." Ra On hít sâu một hơi rồi lại thở ra một hơi thật dài. Có thể bởi vì căng thẳng nên toàn thân cứng ngắc, dường như đã sắp muốn liệt tới thượng điện nghi nương ngoài cung, những người này tồn tại giống như những câu chuyện xưa về các quốc gia xa xôi được nghe kể ở trong dân gian vậy. Đó là những con người tôn quý mà dù cho có ở trong mơ thì chắc cả đời cũng không thể gặp mặt. Nhưng mà, hôm nay đã có cơ hội được bái kiến một trong những người tôn quý ấy. Mà đâu chỉ đơn giản là nhìn thấy thôi đâu, đây rõ ràng là còn được đi đưa thư của vị nương nương ấy cho bệ hạ đấy nhé. Sau này khi được trở về nhà chắc chắn phải đem chuyện này kể cho Dan Hee mới được. Con bé con ấy *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Ánh trăng bàng bạc xuyên qua màn tuyết rơi chiếu vào phòng, nền tuyết lấp lánh ánh trăng và bầu trời đen kịt bên ngoài tạo nên một khung cảnh đối On và Lee Young nhìn vào mắt nhau. Vẻ mặt nàng lộ ra sự căng thẳng, miệng đắng lưỡi khô. Lee Young cẩn thận tháo dây lưng ác khoác dài của nàng, y phục đỏ thẫm rơi trên nền đất như một cánh bướm chập chờn đẹp sáng bạc của mặt trăng chiếu lên vai nàng, kèm theo đó là một cơn gió nhẹ kéo theo bông tuyết vào phòng, Ra On khẽ rùng mình, nàng cắn môi dưới, muốn che giấu vẻ mặt căng thẳng của mình nhưng cũng không hiệu quả bao Young nhìn nàng mỉm cười "Nàng căng thẳng sao?"Ra On là người từng tiếp xúc với các kĩ nữ trong kĩ viện, nhờ thế nàng cũng biết được rất nhiều chuyện. Những lời mà họ nói có khi rất hài hước, nhưng có khi lại là những lời lả lơi để quyến rũ Ra On. Thú thật nàng cũng có hơi sợ chuyện giữa nam và nữ. Nhớ lúc đó nàng còn sống ở phố Un Jong buôn bán chút son phấn vải vóc cho kĩ nữ, trong lúc đó có thể nghe được nhiều chuyện từ câu chuyện mà họ kể, có lúc rất cảm động, có khi lại đầy sức quyến rũ. Đương nhiên cũng có những chuyện khiến người ta nghe mà ớn lạnh. Tóm lại những thứ họ kể đều rất kì On lúc đó luôn cảm thấy không biết nói sao cho phải, sau này nghĩ kĩ lại mới thấy những gì họ kể cho nàng nghe cũng chỉ nửa thật nửa giả, hoàn toàn xem Ra On như vật mua vui của các nàng. Nhưng Ra On lúc đó còn nhỏ, thiếu năng lực phán đoán nên nàng tin sái cổ những gì họ những chuyện nàng nghe được, khiến nàng chấn động nhất là Xuân Hoa Chí. Xuân Hoa Chí là một quyển sách viết về chuyện tình yêu giữa nam và nữ, trong đó có rất nhiều cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập, không cách nào xem tiếp. Các kĩ nữ nói với nàng, muốn trở thành một người đàn ông chân chính cho nương tử của mình thì phải học theo cuốn sách này, thật ra đó chỉ là những lời trêu ghẹo của Ra On lại là một nữ nhi, nàng nhìn thấy hình ảnh người nam trong cuốn sách đó xem nữ nhân trong truyện như kẹo đường mà liếm mút, mặt mũi nàng lập tức trắng bệch, không cách nào quên nay nàng và điện hạ Hoa Thảo sẽ giống như trong cuốn sách kia. Vừa nghĩ đến đó, mặt nàng lập tức đỏ lên, nóng đến mức khiến nàng muốn ngất đi. Đồng thời trong lòng cũng dâng trào lên cảm giác sợ Young nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai Ra On, nàng ngơ ngác nhìn không biết thế nào mà nàng lại thấy miệng mình thật khô. Tim đập nhanh chóng, tựa như nàng vừa mới leo lên đỉnh một ngọn núi cao, hô hấp nàng dồn sao đây? Bất kể nghĩ thế nào, nàng cũng thấy không tự tin với chuyện sắp xảy ra. Cuối cùng nàng đau khổ mở miệng."Không làm được."Lee Young buông thỏng tay đổi ý rồi sao? Nhưng vẻ mặt lúc nãy của nàng lại không giống như đang do dự. Rốt cuộc là vì sao?Lee Young lắc đầu, dùng đôi mắt nghi ngờ nhìn On không cách nào nhìn thẳng vào mắt hắn, nàng cúi đầu xuống. Rõ ràng nàng rất thích thư sinh Hoa Thảo, nhưng mặc kệ nàng làm thế nào cũng không thể đạt đến trình độ như trong cuốn sách kia được. Làm không tốt lỡ mất luôn mạng thì sao? Vậy nên nàng đành phải nói tiếp."Tranh vẽ..."Nghe thấy một từ không liên quan đến tình huống như vậy, Lee Young càng nhíu mày On dồn can đảm ngẩng đầu nhìn hắn, dùng giọng điệu bi thảm nói "Cho ta chút thời gian... để ta học được cách chuyển động cơ thể giống như trong tranh đi đã.""Rốt cuộc nàng đang nói gì thế? Tranh vẽ gì? Luyện tập cơ thể lại là cái gì nữa?""Chẳng phải sẽ làm giống như trong tranh sao?""Rốt cuộc tranh đó là gì?""Tên là Sách Xuân Họa""Sách Xuân Họa?""Những kĩ nữ trong kĩ viện nói, nếu giữa nam nhân và nữ nhân ái mộ nhau thì nhất định phải yêu thương nhau giống như trong Sách Xuân Họa kia. Đó là hành vi khi yêu đương chân chính phải làm, vậy nên...""Vậy nên nàng muốn làm giống như trong cuốn sách đó sao?""Không phải vậy ư?"Ra On chớp chớp đôi mắt nai ngây thơ hỏi Lee Young. Hắn nhìn nàng, đột nhiên nở một nụ cười đầy mờ một lúc."Ha ha ha ha ha..."Hắn cười to, cuối cùng hắn đã hiểu được vấn đề. Phải làm sao với cô bé ngây thơ này đây? Sao nàng lại căng thẳng đến vậy chứ?"Sách Xuân Họa, nàng từng nhìn thấy tranh vẽ trong đó rồi?""Phải." Trước câu hỏi của Lee Young, Ra On đau khổ thừa nhận."Vậy nên không muốn làm theo?""Là bây giờ không muốn làm, chứ không phải mãi mãi không muốn."Vì đang ở trong bóng tối nên Ra On không nhìn thấy vẻ mặt đáng đánh đòn của Lee Young mà cứ thế nói điều mình Young nhìn thấy nàng như thế, tim hắn lại đập gia tốc."Phải làm sao với nàng đây?"Phải làm sao với người con gái xinh đẹp đáng yêu này đây? Hiện giờ cả hai đã tâm ý tương thông, vậy có phải có thể đem giấu nàng ở một nơi không ai nhìn thấy, chỉ có hắn mới được thấy nàng không?"Sao lại cười? Ta làm gì sai rồi sao?""Không có, đó là vì vui mới cười. Ta vui lắm, không nhịn cười được."Tựa như để chứng minh, hắn kéo nàng vào lòng ôm chặt, để nàng cảm nhận được lồng ngực đang rung lên từng hồi vì cười của Young kề trán mình vào trán nàng."Đầu óc nho nhỏ này sao lại chứa đựng những hình ảnh tà ác như thế chứ. Nha đầu này, chưa học đi mà đã đòi học chạy rồi.""Nhưng mà... đó là điều cơ bản nhất trong những điều cơ bản... không phải sao?""Học đi từng bước đi đã.""Học đi như thế nào?"Ra On mắt sáng long lanh hỏi Lee Young, hắn mỉm cười, nhẹ hôn lên trán nàng rồi nói một cách dịu dàng."Nàng nhắm mắt trước đi."Ra On ngoan ngoãn nghe lời như một đứa trẻ mà nhắm mắt môi Lee Young dời từ trán xuống hôn lên mắt nàng, rồi cứ thế từ mắt hôn xuống mũi. Lee Young dịu dàng để lại từng dấu ấn của chính lên cơ thể Ra On, căn phòng chật chội chẳng mấy chốc trở nên nóng vào thời khắc nhìn thấy cơ thể trắng như tuyết không một mảnh vải của nàng, hắn tựa như đã quên luôn cả thở. Tuy rằng trong ánh sáng mờ mờ, nhưng hắn vẫn ghi nhớ thật kĩ nét đẹp của nàng. Hắn không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì thuộc về nàng, vậy nên Lee Young quên cả thở mà chỉ nhìn ngắm Ra On, ngắm rồi lại thấy ánh mắt thẳng thắn của hắn, Ra On quay đầu sang một bên. Chỉ một ánh mắt như vậy thôi mà đã khiến nàng thấy choáng váng đầu óc."Không được nhìn." Thấy hắn cứ nhìn nàng mãi không chớp, nàng đành ngượng ngùng Young thấy vẻ căng thẳng của Ra On, ánh mắt của hắn lại càng sâu thẳm. Nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, môi hắn hôn lên cần cổ thon dài trắng nõn của người con gái hắn yêu. Ra On không ngừng phản kháng nhưng với Lee Young mà nói không có tác dụng gì cả. Hắn vẫn hôn nàng không thể Ra On run lên, máu trong cơ thể như đang bốc cháy, lan đến từng ngóc ngách trong người người này, nàng nguyện dâng hiến toàn bộ con tim. Tựa như ngôi sao sáng trên trời, cho dù sau này sẽ biến mất cũng thề chỉ có mỗi chàng. Vì người này, cho dù có phải từ bỏ bản thân, nàng cũng cam On khẽ cất tiếng rên chốc lát, tầm mắt của nàng khi nhìn mọi thứ trở nên mông lung như một giấc mơ. Cảm giác bồng bềnh như rơi từ trên cao xuống khiến trái tim tăng tốc đập nhanh. Từng cơn tê dại từ đầu ngón tay, đầu ngón chân lan ra toàn cơ thể, máu trong người nàng như đang sôi theo bản năng kiếm tìm nơi nương tựa duy nhất, cũng là người duy nhất nàng có thể nương tựa vào lúc này."Điện hạ..."Đột nhiên nàng cảm thấy rất On tựa như một đứa trẻ dựa sát vào lồng ngực của Lee Young."Ta ở đây, ta ở ngay bên cạnh nàng."Lee Young nhỏ giọng dỗ dành Ra On đang hoảng sợ như một đứa trẻ. Quả nhiên Ra On không giống những người khác. Nàng là người muốn mọi thứ phát triển theo bình thường, không dám làm gì quá vội vàng. Cơ thể của nàng vô cùng nhạy cảm. Nhưng Lee Young không hề thấy sốt khi sinh ra cho đến bây giờ, người mà hắn thật lòng muốn có hiện đang ở trong vòng tay hắn. Rất nhỏ nhắn, rất ỷ lại vào hắn, là người con gái mà hắn không nhịn được muốn có được toàn bộ. Người con gái mà hắn yêu, người mà hắn còn yêu hơn cả chính bản thân mình. Ta muốn nàng mãi mãi chỉ nhìn một mình ta."Ta muốn nàng, ta muốn nàng, chỉ muốn một mình nàng."Hắn lặp đi lặp lại những lời này bên tai nàng, tiếng vang vọng lại trong căn phòng nhỏ hẹp. Ánh mắt nàng, tiếng thở dốc của nàng, đầu ngón tay bám chặt vào vai hắn, tất cả đều khiến trái tim hắn thấy thỏa mãn. Dục vọng chiếm hữu và khát khao bảo vệ nàng càng lúc càng lớn. Động tác của hai con người khát khao nhau ngày càng mãnh đầu tiên trong vô số những đêm sau này của họ đã trôi qua như thế. Ánh sáng mặt trời thông qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Ánh sáng ấy chiếu lên mũi Ra On khiến nàng khẽ nhíu mày. Cơ thể nàng lúc này có cảm giác nặng nề như chiếc khăn bông bị ngâm trong nước."Trời sáng nhanh vậy sao?"Ra On lẩm bẩm rồi bắt đầu duỗi người. Bên cạnh nàng xuất hiện một gương mặt đang say hạ Hoa Thảo? Nàng đang nằm mơ sao?Ra On nâng tay lên dụi mắt. Nhưng mà khuôn mặt của điện hạ Hoa Thảo vẫn không hề biến mất. Tối hôm qua... điện hạ Hoa Thảo thật sự ở bên cạnh nàng?Mà điều kì lạ cũng không chỉ mỗi một điều cảm thấy có một tấm chăn phủ lên người mình, nhưng bây giờ khi đã tỉnh táo nhìn kĩ lại thì đó không phải là chăn mà là cánh tay của điện hạ Hoa Thảo. Chuyện gì thế này? Đợi chút! Nàng... nàng không có mặc y phục! Làm sao bây giờ?Khi nàng chuẩn bị hét ra tiếng thì cảnh tượng hôm qua hiện ra trong đầu nàng. Bộ hỉ phục tân nương, nàng ở trong lòng điện hạ Hoa Thảo thở dốc, còn có... còn có...Bây giờ nàng mới hiểu được tình huống. Cho dù là vậy... sự xấu hổ cũng không mất đi. Không, thật ra sau khi nhớ ra thì không chỉ mặt, mà toàn thân của nàng đều đỏ như tôm hôm qua là vì trời tối, ánh sáng mờ mờ nên có thể chịu được, nhưng bây giờ là ban ngày rồi. Ra On đảo tầm mắt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Đó là trước khi điện hạ Hoa Thảo tỉnh dậy, nàng phải mau chóng tìm y phục mà là làm, nàng nhẹ tay nhẹ chân, thậm chí không dám thở mạnh, bắt đầu thoát khỏi vòng tay Lee Young. Kết quả Lee Young đang nửa tỉnh nửa mê lại dùng sức kéo nàng vào lòng hắn."Á!"Miễn cưỡng đè nén tiếng hét trong cổ họng Ra On nhắm mắt lại, nín thở, giả vờ đang ngủ. Đợi đến khi nghe được tiếng thở đều của Lee Young, nàng mới cẩn thận từ từ tránh thoát khỏi vòng tay khăn lắm mới thoát được khỏi cái ôm cứng ngắc của Lee Young, Ra On bắt đầu tìm y phục cho mình. Có lẽ vì mùa đông, lại thêm trong phòng không đủ ấm áp nên y phục vẫn còn hơi ẩm ướt, ngược lại mặc vào người trở nên bó sát hơn một chút, không còn quá rộng như hôm qua. Ra On lại lần nữa mặc vào bộ hỉ xong hỉ phục, Ra On chuẩn bị nhón bước chân khe khẽ đi ra khỏi phòng. Thế nhưng, vào lúc nàng chuẩn bị mở cửa, bước chân không hiểu sao lại dừng thật sự rất tò mò. Rất muốn nhìn thấy gương mặt khi ngủ của nam nhân mà nàng yêu. Muốn được ngắm nhìn thật kĩ gương mặt của người nói lời yêu thương nàng hôm dự một lát, Ra On đi nhẹ từng bước về lại chỗ Lee Young đang nằm. Nàng cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn. Đôi mắt hắn nhắm mặt, vầng trán rộng, mũi cao thẳng, đôi màu hồng nhạt đẹp đẽ, dưới ánh sáng buổi sớm mai thế này, trông hắn đẹp như một bức tranh."Nam nhân mà sao lại có thể đẹp như thế chứ."Ra On lẩm bẩm, trong giọng nói có chút không vui. Mặc kệ thế nào, chuyện này cũng bất công quá đi thôi. Người này sao còn đẹp hơn cả một nữ nhân như nàng nữa. Nàng đưa tay về phía gương mặt Lee Young, muốn vuốt ve trán của hắn. Đầu ngón tay nàng chạy dọc từ trán xuống mũi rồi nhẹ nhàng chạm vào môi của như có dòng điện truyền từ đầu ngón tay, trái tim nàng lại không khống chế được mà đập nhanh hơn. Đôi môi của hắn hấp dẫn tầm mắt nàng. Tựa như trước mặt nàng là một loại quả ngọt thơm lừng, Ra On khẽ nuốt nước miếng. Trong không gian nhỏ hẹp, tiếng nuốt nước miếng này của nàng trở nên rõ ràng rằng rõ ràng biết là không nên như thế, nhưng nàng vẫn quan sát bốn phía xem có ai không rồi từ từ cúi thấp đầu xuống. Cho đến bây giờ, nàng cũng chưa từng thử làm chuyện như thế, nhưng lúc này nàng lại muốn nắm chặt tay lại thành nắm đấm, cúi thấp đầu xuống hôn Lee Young. Môi nàng tiếp xúc với môi hắn tạo ra một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Tuy vậy nàng vẫn có thể cảm nhận hương vị của Lee Young và sự ngọt ngào của nụ hôn chỉ thuộc về xong, Ra On do dự trong chốc lát rồi lại cúi người xuống một lần lần nữa, một lần nữa thôi, nàng muốn một lần nữa cảm nhận vị ngọt On vừa tự nhủ chỉ thêm một lần nữa thôi vừa cúi đầu xuống. Chính vào lúc này, người vốn dĩ đang ngủ kia lại mở mắt."A!" Ra On sợ hãi cứng hết cả người lại "Ta sai rồi.""Nàng đang làm gì vậy?"Ra On sợ hãi mau chóng bỏ chạy về hướng cửa."Nàng dám..."Lee Young cũng đoán được tình hình sẽ như thế nên vừa buồn cười vừa mắng nàng. Hắn đưa tay lên môi mình, nhớ lại nụ hôn nàng vừa dành cho hắn liền cất tiếng gọi "Hong Ra On.""Có mặt."Nghe thấy giọng nói của Ra On, Lee Young mỉm cười thỏa mãn."Lại đây.""Đi qua rồi sao nữa?" Ra On vừa từ từ lết tới vừa Young vươn tay ra vén tóc ra sau tai cho nàng "Không có sự cho phép mà dám hôn môi thế tử, chẳng phải nên chịu chút trừng phạt sao?""Tối hôm qua, chàng nói đừng xem chàng là thế tử, chàng còn nói không cần gì hết."Còn đang định nói tiếp nữa thì Lee Young đã hôn tới."Chưa có sự cho phép mà dám hôn vương thế tử, nàng phải đền cho ta một nụ hôn nữa. Còn nữa..."Lee Young kéo Ra On vào lòng. Hắn nhìn nàng bằng một ánh mắt sâu ý của ánh mắt này... chính là cái chuyện kia, Ra On muốn mau chóng thoát đã On bị ôm chặt cứng trong lòng Lee Young, cả hai lần nữa nằm xuống lăn vào ổ chăn. Đầu nàng gối lên tay Lee Young, hắn từ đằng sau ôm lấy nàng."Ngủ thêm một lát nữa rồi hẵng dậy.""Đã muộn lắm rồi, mau dậy đi thôi. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. giác được cảm xúc xa lạ ở trên vai, Lee Young cúi đầu. Ánh mắt băng lãnh của hắn phản chiếu gương mặt của Ra On. Ra On đang như một con chim nhỏ nép vào vai hắn khiến cho bờ vai hắn đột nhiên có một cảm giác ngứa ngáy tê Young giống phản xạ có điều kiện muốn dịch cái đầu của Ra On đang tựa trên vai hắn. Rõ ràng là trong đầu hắn không ngừng kêu gào phải làm như vậy, và hắn cũng chỉ có thể làm vậy. Nhưng cái cảm giác hồi hộp lo lắng lại truyền đến từng đợt trong lòng hắn khiến thân thể hắn không tự chủ được phản bội lý trí."Ngươi dám. . ." Kết quả, Lee Young chỉ có thể yếu ớt nói ra một câu không đâu vào đành lòng quấy rầy Ra On đang ngủ say kia, cho nên hắn luôn cố gắng bảo trì tư thế ngồi thẳng người, vô cùng đoan chính cứng ngắc uống khái chắc là do ánh trăng hôm nay quá sáng tỏ tươi đẹp đi. Hoặc cũng có thể là do rượu bích hương làm hắn ngà ngà cũng không ràng mọi cung nhân xung quanh đều sợ hãi hắn, các đại thần tào chính này nọ cũng không dám mạo phạm đến hắn, nhưng người này lại làm hắn có cảm giác không giống vậy, thậm chí muốn đối xử tử tế với người này. Rõ ràng tối nay vốn tâm trạng hắn không tốt định đến đây uống rượu giải sầu nhưng giờ lại khá lúc biểu tình của hắn giống như đông cứng thì Byung Yeon đi tới bên người hắn. Hình như là muốn mang Ra On đang ngủ say trên vai hắn kia cùng nhau trở về chỗ ở chung. Nhưng tay Byung Yeon còn chưa kịp đụng tới thân mình Ra On thì...Lee Young dùng giọng nói lạnh lùng cản hắn lại "Ngươi không cần lo đâu."Kim Byung Yeon "Nhưng mà. . ."Lee Young "Được rồi, tạm thời cho hắn mượn bả vai cũng không sao, với lại dù thế nào cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."Nhất thời Byung Yeon liền nhìn về phía Lee Young. Hành động bây giờ của Lee Young vô cùng kì lạ. Có cảm giác xa lạ như đây mới là lần đầu tiên quen Lee Young Byung Yeon "Không thấy cứng ngắc, mất tự nhiên sao?"Byung Yeon hỏi xong, Lee Young lắc đầu "Vậy lúc ngươi ở cùng hắn sẽ thấy mất tự nhiên sao?""Tuy là thảo dân ghét nhưng. . ." Nói đến đây thì Byung Yeon nhìn về phía Ra On đang ngủ say rồi tiếp "Cũng không có gì là không được tự nhiên cả."Lee Young "Phải không?"Sau đó Byung Yeon lại bày cái dáng vẻ như khúc gỗ nguyên xi bất động trước mặt Lee Young "Nhưng mà ngươi định chừng nào thì mới thôi làm cái bộ dạng này?"Kim Byung Yeon "Người đang nói gì vậy?"Lee Young "Ở trong này chỉ có hai người chúng ta, tới khi nào mới thôi dùng ngữ khí này nói chuyện với ta? Không phải ta đã từng nói rõ ràng rồi sao? Ngươi là bằng hữu tốt nhất mà ta biết."Thật lâu trước kia, hai người đã trở thành bằng hữu duy nhất của nhau và đã giao ước cả hai tuy hai mà một. Cho nên, lúc này đây, ở nơi không có người ngoài, cả hai sẽ có đoạn hội thoại không phân biệt tôn ti địa câu nói của Lee Young, Byung Yeon hơi hơi mỉm cười "Bây giờ ta không còn là, bằng hữu duy nhất của điện hạ nữa rồi."Lý Thiên "Nói cái gì vậy?"Kim Byung Yeon "Hình như hôm nay điện hạ đã kết giao được một bằng hữu khác nữa."Byung Yeon nói xong, Lee Young nhìn về phía Ra On vẫn đang dựa vào vai trái của hắn ngủ say rồi xì cười một Young "Quả là một tên trong sáng."Nhưng không chán ghét người trong sáng này. Không phải, ngược lại thấy cao hứng. Giống một tiểu đệ đệ đang làm nũng với hắn, khiến hắn thấy đáng yêu. Nếu có đệ đệ thì nhất định hắn sẽ có tâm trạng này tìm ra lý do vì sao hắn đối xử tử tế với mỗi Ra On, Lee Young cao hứng hỏi "Lần này khi nào thì rời đi vậy?"Kim Byung Yeon "Khó nói."Vốn tưởng rằng hắn sẽ nói lập tức rời đi, Lee Young liền bày tỏ sự ngạc nhiên "Hôm nay thật có nhiều chuyện làm người ta kinh ngạc."Kim Byung Yeon "Ở trong cung nghỉ ngơi một thời gian cũng không có gì là không tốt cả."Lee Young "Hoàng cung này chẳng phải rất nhàm chán sao? Chẳng phải vẫn luôn hoang mang làm sao để sống qua ngày sao?"Kim Byung Yeon "Lần này trở về lại thấy cũng không nhàm chán như trong tưởng tượng."Lee Young "Không nhàm chán sao?"Kim Byung Yeon "Ặc, là vậy đó, hơn nữa, còn sinh ra lòng hiếu kỳ."Lee Young "Chắc không phải vừa rồi nhìn thấy thiếu nữ khóc lóc kia xong thì liền nảy sinh lòng hiếu kỳ chứ?"Chỉ là lời nói đùa mà Byung Yeon lại trông có vẻ hơi bối rối nhìn về Ra On rồi yên lặng ngồi uống rượu. Sau đó giống như tìm cớ nên hỏi ngược lại "Cái tên kia nói không chừng có thể thật sự tìm được thiếu nữ kia ấy chứ?"Lee Young "Đó là chuyện không có khả năng, chỉ mới nhìn lướt qua được quần áo mặc trên người thôi thì làm sao có thể tìm được?"Kim Byung Yeon "Thì giống như tên kia nói vậy, sẽ có người quen biết với thiếu nữ đó."Lee Young "Trong mấy trăm cung nữ ở trong cung tuyệt đối không có ai quen biết nữ nhân đó đâu. Tuyệt đối không có!"***Chang nội quan "Bộ dạng trông như thế nào?"Sáng hôm sau, ngoài cửa lớn Tư Thiện đường. Chang nội quan và Ra On vô cùng thân thiết cùng ngồi trước buổi sáng, Chang nội quan tìm Ra On là để truyền đạt mệnh lệnh của Nội ban viện và đem những vật dụng hằng ngày mà Ra On nhờ ngày hôm qua vẫn là Chang nội quan đứng ở ngoài Tư Thiện đường kêu mãi Ra On mới từ từ lết ra, nhưng hôm nay Chang nội quan vừa đến đã thấy Ra On đang đứng ở cửa đợi tối hôm qua nhìn thấy thiếu nữ kia xong, Ra On liền nghĩ đến Chang nội quan, người vẫn luôn tự xưng là người có quan hệ rộng rãi ở trong cung này. Nói không chừng Chang nội quan sẽ biết gì nội quan vừa dứt lời, Ra On liền nhanh chóng kể lại y phục mà thiếu nữ kia mặc "Tại vì là buổi tối nên không có thấy rõ ràng, vóc dáng hẳn là đến vai của ta, duy độc ánh mắt sáng ngời thật to chiếm gần nửa khuôn mặt. Còn có chóp mũi hơi nhọn thẳng, là một nữ hài đáng yêu có môi giống anh đào. . ."Vừa nói xong đột nhiên có cảm giác kỳ cục. Đôi mắt thật to còn có mũi cao thẳng, môi anh đào. Rõ là một mỹ nhân khiến người ta yêu thích. Người này nếu như ở ngoài thì hẳn là nổi bật dễ tìm. Nhưng đang ở trong cung thì mỹ nhân xinh đẹp kiểu này cho dù có lấy hết các đầu ngón tay ngón chân ra đếm cũng không đếm hết được. Kiểu này nếu y phục cũng không có gì đặc biệt nữa thì đúng là khỏi mơ tìm ra thiếu nữ On hờ hững thở dài một hơi. Nhưng nàng còn chưa kịp thở xong thì Chang nội quan mở miệng "Thì ra là y nữ Wol Hee." Bộ dạng Chang nội quan nhìn như vô cùng nhẹ mắt Ra On mở to. Ra On vô cùng kinh ngạc vội vàng hỏi "Huynh nói là ai?"Chang nội quan "Theo như những lời Hong nội quan vừa nói thì đúng là nội y nữ Wol Hee."Hong Ra On "Thật vậy sao?"Ôi chao, làm sao có thể, dưới tình huống không có cái gì đặc biệt như vậy mà làm cách nào có thể hỏi phát trả lời ngay được đó là ai vậy?Chang nội quan "Thiếu nữ có đôi mắt to vô cùng, chóp mũi nhọn cao, quả thật là y nữ Wol Hee rồi."Chang nội quan bỗng nhiên đứng lên "Vừa vặn có việc đi nội y viện, không thì cùng đi đi. Đứa nhỏ Wol Hee đó, canh giờ này chắc hẳn vẫn còn ở trong nội y viện."Ra On vội vàng bước chân đi theo Chang nội như vậy qua một khoảng thời đến gần nội y viện Ra On càng thấy mù mịt. Trước lời nói hùng hồn của Chang nội quan, Ra On vẫn có một chút chờ mong. Nhưng trên đường đi theo từ Tư Thiện đường đến nội y viện, lòng nghi ngờ càng lúc càng dâng vì nhìn thấy có rất nhiều cung mạo có dung mạo tương tự Wol Hee. Thư sinh Hoa Thảo nói rất đúng. Trong cung đình rộng lớn thế này, trong số nhiều cung nữ như vậy mà đi tìm thiếu nữ kia thật sự giống như mò kim đáy biết như thế tối hôm qua nên cố hết sức túm lấy thiếu nữ kia hỏi luôn vì sao lại khóc thảm thiết như vậy. Nhưng mà, hối hận cũng đã muộn rồi. Có hối hận nữa cũng e là không có khả năng sẽ gặp lại được thiếu nữ kia, chắc có nghĩ cách thế nào đi nữa cũng khó mà có khả năng gặp lại rồi.... Ủa?Cái gì? Gặp lại rồi! Miệng Ra On há một góc Nội y viện, một thiếu nữ tay cầm giỏ dược thảo, chân đang bước từng bước nhỏ kia. Không sai, chính là thiếu nữ bi thương khóc rống vào lúc đêm khuya tại lầu các phía đông của Tư Thiện nội quan "Có phải là thiếu nữ mà Hong nội quan đang tìm không?""Phải." Ra On nhìn chằm chằm vào y nữ Wol Hee mà trả có sai. Đôi mắt to thật to, ngũ quan khéo léo. Trái xem phải xem xác định đúng là thiếu nữ khóc lóc tối qua ở Tư Thiện On dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Chang nội quan "Huynh rốt cuộc là ai vậy hả?"Chang nội quan ưỡn ngực thẳng lưng tự cao tự đại trả lời "Ta là Chang nội thị."Cái đó ai mà không Ra On "Rốt cuộc làm sao làm được vậy? Rõ là một người không có gì đặc thù đáng kể mà sao có thể bốc ra được ngay vậy? Huống hồ nghe nói trong cung có tới hơn 500 cung nữ mà."Chang nội quan "Chính xác mà nói thì tổng cộng là 596 người."Hong Ra On "Nhiều cung nữ như vậy sao mà lập tức liền biết thiếu nữ mà ta đang nói tới chính là y nữ Wol Hee?"Chang nội quan "Hong nội quan không phải đã nói rồi sao, là một cung nữ có đôi mắt to tròn sáng ngời một cách đặc biệt không phải sao?"Hong Ra On "Đúng là từng nói vậy, nhưng trong lúc đi theo từ Tư Thiện đường đến Nội y viện, số cung nữ có đôi mắt thật to ta đếm thấy cũng đâu có ít đâu."Ra On nói xong, Chang nội quan giơ ngón trỏ lên lắc trái lắc phải "Không đúng, không đúng. Mắt to cũng có nhiều kiểu to khác nhau. Những người có đôi mắt đặc biệt to tròn sáng ngời, có Soo Duk của điện đại phi và Hyang Jin của điện trung cung, còn có y nữ Wol Hee. Nhưng Hong nội quan nói người đó tuổi tác nhỏ hơn cả Hong nội quan, vóc dáng nhỏ nhắn cỡ chừng này thì chỉ có y nữ Wol Hee, cho nên ta mới lập tức biết thôi."Hong Ra On "Chang nội quan."Chang nội quan "A, còn có nghi vấn gì sao?"Hong Ra On "Chắc không phải... huynh nhớ hết toàn bộ 596 cung nữ chứ?"Chang nội quan "Tại sao lại không chứ."Hong Ra On "Nói như vậy tất cả mọi người trong cung huynh cũng đều nhớ được hết sao?""Cái đó thì không." Cái dáng ưỡn ngực thẳng sống lưng của Chang nội quan có hơi xìu xuống "Đại bộ phận những người trong cung thì có thể nhớ rõ, nhưng mặt của nhóm nô tỳ mới tiến cung thì mới nhớ được khoảng một nửa mà thôi."Nhìn bả vai Chang nội quan rũ xuống chỉ vì lí do mới nhớ được mặt một nửa nhóm cung nữ mới tiến cung, Ra On không nhịn được bật chứ? Nhiều người như vậy nhớ không được thì đã sao, đâu cần phải sa sút tinh thần đến vậy chứ. Mặt khác nên nghĩ đến chuyện trong cung này nhiều người ra ra vào vào như vậy mà vẫn có thể nhớ được toàn bộ chẳng phải nên vô cùng vui vẻ tự hào sao. Không đúng, không chỉ là nhớ rõ, còn dựa vào vài đặc điểm là đã có thể biết ngay đó là ai, đây gọi là tài năng không phải sao?Có lẽ Chang nội quan là vật báu ở trong cung? Không đúng, vậy cũng không phải, chẳng lẽ các nhóm hoạn quan đều có năng lực giống như Chang nội quan?Đắm chìm trong tưởng tượng, Ra On nhìn Chang nội quan dựng ngón cái "Giỏi, rất giỏi."Chang nội quan "Không dám nhận, không dám nhận."Hong Ra On "Thật đó, thật sự rất là giỏi."Chang nội quan "Nhưng mà, Hong nội quan, vì sao tìm Wol Hee vậy? Có lẽ. . ."Chang nội quan dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Ra On rồi lại nghĩ lẽ nào là coi trọng Wol Hee?Trước sự hiểu lầm hoang đường đó Ra On vội vàng lắc đầu "Ha ha, không có chuyện đó đâu."Chang nội quan "Chuyện nội quan trẻ tuổi luyến mộ cung nữ thường xuyên xảy ra lắm. Vậy nên không cần ngại ngùng đâu. Nếu đến chuyện này cũng không có thì cuộc sống ở trong cung sẽ trở nên chán nản vô cùng."Hong Ra On "Tuyệt đối không phải như vậy đâu."Chang nội quan "Vậy thì là cái gì?"Hong Ra On "Có chuyện muốn hỏi rõ ràng nên đến tìm."Chang nội quan "Có chuyện gì muốn hỏi chứ?"Hong Ra On "Muốn hỏi tối hôm qua vì sao khóc lóc bi thương như vậy trong Tư Thiện đường."Chang nội quan "Wol Hee đã khóc? Mà còn là ở trong Tư Thiện đường?"Hong Ra On "Phải, tối hôm qua đã khóc ở lầu các phía đông trong Tư Thiện đường."Chang nội quan "Lầu các phía đông sao? Có phải là lầu các trên hồ nước không?"Hong Ra On "Đúng, đã khóc ở trong lầu các trên hồ nước đấy."Chang nội quan "Khóc. . . Khóc. . . Ây da!"Hong Ra On "Làm sao vậy?"Chang nội quan "Quả nhiên vẫn là có mà."Hong Ra On "A?"Chang nội quan "Quả nhiên có oan hồn, oan hồn bộ dạng giống Wol Hee."Hong Ra On "Oan hồn?"Trong đầu liền hiện ra những cử chỉ của Chang nội quan cho đến bây giờ. Từ lúc Ra On vào cung tới nay, Chang nội quan chưa một lần nào chịu vào trong Tư Thiện đường. Ra là còn có lý do Ra On "Chang nội quan, vậy cho nên mới vô thanh vô tức tránh né ta là vì nguyên nhân trong Tư Thiện đường có oan hồn sao?"Chang nội quan "Quả nhiên có sao, quả nhiên. . ."Hong Ra On "Chang nội quan."Chang nội quan "Quả nhiên. . . Quả nhiên có sao, có. . oan hồn sao."Hong Ra On "Chang nội quan, trong Tư Thiện đường không có oan hồn này nọ đâu."Chang nội quan "Không phải mới nói sao? Oan hồn có bộ dạng giống y nữ Wol Hee, khóc ở trong lầu các phía đông của Tư Thiện đường vào tối hôm qua."Chang nội quan lại bắt đầu vô thanh vô tức lui Ra On "Không có, Chang nội quan, không có oan hồn, là chính Wol Hee đang khóc thút thít thôi mà."Ra On giải thích, nhưng vẫn là không có hiệu biết từ khi nào Chang nội quan lại biến mất mất tiêu. Trong đầu của mọi người trong cung, đặc biệt là trong đầu Chang nội quan, hễ người nào đi ra từ Tư Thiện đường thì đều bị cho là oan Ra On 'Chắc không phải cũng xem ta là oan hồn chứ'.Ra On không suy nghĩ nữa mà nhìn về phía y nữ Wol Bạn đang đọc truyện trên Trước Sau 486 lượt thích / 47,488 lượt đọc Tác giả YoonSố chương 125Edit Yoonshili Có thể bạn thích? Xuyên thành tượng nữ thần như thế nào phá aroma_nguyen 16 0 13 Tác giả Trường Ngư Tức MặcThể loại Xuyên việt - bách hợp - tây huyễn - thần thoại...Thị giác tác phẩm Hỗ côngTiến độ truyện Hoàn thànhTag Cường cường, Yêu sâu sắc, Xuyên qua thời không, Sử thi kỳ ảoVai chính Lortus , Aleur┃ vai phụ Solancia chúng thần, vương quốc nhân dân, cùng với đối địch thế lực nhóm ┃ cái khác HE, 1v1, dị năng, thần minh, quốc gia cổ, tây huyễn… Cô ơi! Em yêu cô HakiYangH 151 15 15 Truyện kể về chuyện tình 1 học sinh nữ yêu 1 cô giáoHọc sinh Xuân 18 tuổi Cô giáo Khuyên 28 tuổi… Sủng Hậu HiuuMinhh5 0 0 14 Nàng bị chính người tin tưởng nhất phản bội… [Allisagi] Novaturient kincy_vaxien 1,961 326 9 Thể loại sinh tồn, hành động, mạt thế, boylove.… markhyuck textfic; thì thôi luôn nhé T-1113T 76 28 2 Tổng hợp vài shot textfic vì nó quá ngắn để tạo thành một truyện riêng.… [Vkookga] Nhà Taekook có bé mèo chu choe CallmeL-jay 2,024 205 4 Đối diện nhà Jungkook bé nhỏ có một em bé đáng yêu vừa mới chuyển đến. Và chuyện gì đến cũng sẽ đến, Kookie của mấy chị bị trúng thính của em bé ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng bên cạnh đó, Jungkookie cũng đón nhận thêm một tên đáng ghét nữa làm hàng xóm. Nguy cơ to lớn hơn cả, tên hàng xóm mới này có ý định cướp em bé của cậu. Truyện thuộc về Lay, không mang đi đâu khi chưa cho rank 15 Kookga3 Vkookga 1 Taekookga4 Taegi4 Kookgi… Những mẩu truyện nhỏ của FG>> Hchiiii 348 41 5 Chuyện liệu có kịch tính=??Mời theo dõi truyện chứ t ko kể trước đâu🙂Truyện sẽ ko phải chap dài,cũng không liên quan đến nhaunhư tên truyệnTác giả Hchiiii… Countryhumans_ Trò Chơi Tìm Xác_ Partygoer_fun 144 19 2 Đây sẽ là một tác phẩm hơi máu me và kinh dị. Tôi lấy cảm hứng từ bộ manga" trò chơi tìm xác " Đây chỉ là tác phẩm kinh dị đầu tay nên có sai sót mong mọi người thông cảm. Với cả đừng xem chùa. Tác giả ko thik đâu… MILEAPO - TỔNG HỢP ONESHOT - CHÚNG TÔI KẾT HÔN RỒI rialovesp 4,144 637 16 Apo trước kia chắc hẳn sẽ không dám nghĩ tới, cuộc sống hôn nhân của mình lại thành ra thế này !!! -Tổng hợp những oneshot vui vui yêu yêu về cuộc sống của MileApo sau hôn nhân. Không chuyển ver !…

truyện mây họa ánh trăng chương cuối