"Xin chào." Chú rể đoán người bên cạnh anh họ này có thể là bạn khi Tiểu Diêu viết tiểu thuyết nên cười bắt chuyện, rồi lại chúc rượu một lượt. Tiểu Diêu cười như có như không, liếc mắt nhìn anh họ nhà mình, đôi mắt cười híp lại thành một đường thẳng. Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! Chương 20 - NovelToon Chương 20 Nhan Từ Khuynh ở ngoài bước vào. Gương mặt anh có chút tức giận. Không phải anh giận cô vì chuyện Liễu Nhi kể mà là anh giận vì thấy cô vẫn còn có ý nghĩ như thế. - Anh bảo bao nhiêu lần rồi? Em không được phép nghĩ như thế cơ mà! - Sao? Anh cấm được tôi à? - Vợ ơi anh xin lỗi, anh biết lỗi rồi. *** Anh mơ màng, trong thế giới hư ảo, mồ hôi nhễ nhãi.Anh lại thiếp đi… *** Nhìn di ảnh vợ anh thấy ân hận, anh nhìn chị rồi lại khóc. Anh chạm vào tấm ảnh hai người chụp chung, sờ lên môi chị, anh khóc khi nghĩ về kỉ niệm Thể loại : Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại. Hình thức : Truyện chữ. Cập nhật lúc : 12/09/2022 19:59. Tình trạng : 590 / 592 Chapter. Lượt xem: 16226. Bạn đang đọc truyện Vợ Ơi, Đừng Đi Nữa! Anh Sai Rồi! của tác giả Lãnh Nguyệt Băng. Cô cảm thấy căn biệt thự này chính là ác Giới thiệu: Truyện "Vợ À, Anh Sai Rồi!" là tác phẩm ngôn tình hiện đại đầu tiên của tác giả Nguyệt Nhược Du Yên. Cô là tiểu thư của Lưu Gia, được cha mẹ cưng chiều, yêu thương hết mực. Anh là một người cực kì lạnh lùng, khốc, tuyệt tình. Giữa cô và anh có hôn Bài hát vo oi anh xin loi do ca sĩ Du Thien thuộc thể loại Nhac Tre. Tìm loi bai hat vo oi anh xin loi - Du Thien ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Vợ Ơi Anh Xin Lỗi chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí. wTPp. Lát sau, cô cuối cùng cũng tránh ra được một góc lấy lại sự yên bình, đột nhiên có người không biết là từ đâu bước đến làm phiền"Châu tiểu thư, ngày mai không biết tôi có được vinh hạnh mời cô dùng bữa tối với tôi hay không?""Được thôi, ngày mai tôi sẽ đi với anh." Ngưu Phong từ xa trông thấy kẻ này đi theo cô, liền chạy đến chen ngang."Tôi là đang mời riêng người đứng đầu WRs bàn chuyện làm ăn, anh vẫn nên là tránh sang một bên đi." Anh ta không chút kiên kị hất mặt với lúc cô bước vào đến giờ hắn đã quan sát rất kĩ, Ngưu Phong luôn đi phía sau, cô nói gì nghe nấy không hề có ý phản bác. Nên nghĩ cho dù bên ngoài mang danh nghĩa là đồng sáng lập nhưng vẫn là cô nắm quyền, suy cho cùng thì Ngưu gia làm sao so được với Châu gia. "Nếu muốn bàn chuyện làm ăn thì cứ hẹn trực tiếp tôi là được rồi, Tiểu Dã trước giờ không có quản lý mấy chuyện như thế này."Người đàn ông sau khi nghe Ngưu Phong nói vậy thì lén nhìn thái độ của Châu Dã phía sau, thấy cô không có phản ứng lại mới biết là bản thân đã mắc phải sai lầm lớn rồi. Cô không nói gì tức là đồng ý với lời cậu nói, mà hắn vô hình chung lại thất lễ với người ta. E là sau này sẽ không có cơ hội được hợp tác với WRs nữa. "Đi được chưa?" Châu Dã nhướn mày hỏi người phía trước mình, sao cứ phải dọa nạt người khác thế không Phong sau khi đạt được mục đích liền gật đầu đi cùng cô rời khỏi bữa tiệc, nhưng vừa mới đến cửa ra vào. Cậu nhận được ánh mắt ra hiệu của cô, rõ ràng là có hơi do dự."Nếu cậu không đồng tình thì có thể trở về trụ sở chính WRs." Cô nhẹ nhàng nói ra một câu, rồi đi mất không thèm quay đầu nhìn lại dù chỉ một Nhẫn ngồi ở một chỗ thấy cô rời khỏi bữa tiệc, bản thân cũng đứng lên đi tìm Trương Mạn Mạn. Anh đến đây là vì muốn xem người của WRs thế nào, nếu đã biết không có cơ hội cùng hợp tác thì cũng không cần phải ở lại đây lâu nữa."Mạc tổng, anh vội thật đấy." Đôi chân thon dài đang sải bước chợt dừng lại trước câu nói vừa thốt ra, anh quay đầu chạm phải khuôn mặt của người đàn ông từng đánh mình."Ngưu tổng, có chuyện gì sao?" Mạc Nhẫn hời hợt hỏi, vẻ mặt chẳng để tâm lắm."Không có gì, chỉ muốn gửi anh thứ này." Ngưu Phong không tự nguyện, hai ngón tay kẹp tờ danh thiếp đưa về phía Nhẫn không cầm lấy ngay mà quan sát một lúc, thấy vẻ mặt này của cậu liền đoán là có người bảo đưa đến. Nhưng người đó là ai chứ? Châu Dã sao? Cô muốn làm gì?"Anh muốn tôi cầm như thế mãi sao?" Cậu khó chịu hỏi, cánh tay vẫn cầm danh thiếp giơ trên không lúc này mới chịu cầm lấy, không xem mà tiện tay bỏ vào túi. Nhìn thấy hành động này của anh, Ngưu Phong hừ lạnh rồi quay đầu đi mất, đến chào cũng không muốn cho anh một câu. Đây chính là sự khác biệt mà Châu Dã vẫn luôn lo lắng, Ngưu Phong rất giỏi nhưng tính cách lại đơn giản, cậu ấy nghĩ gì thì mọi suy nghĩ đều thể hiện hết lên trên mặt, khó giấu đi cảm xúc. Nếu để cậu đấu với anh, cô sợ anh còn chưa dùng năm phần sức đã có thể dễ dàng hạ gục cậu."Nhẫn, cậu ta nói gì với anh đó?" Ngưu Phong vừa đi thì Trương Mạn Mạn chạy đến ôm lấy cánh tay anh, hỏi."Không có gì, chào hỏi bình thường thôi." Anh lắc đầu trả lời, rồi không để cho cô ta hỏi tiếp liền nói"Về thôi.""Tối nay anh có về nhà với em hay không?" Trương Mạn Mạn thấy anh không muốn trả lời mình thì đành chuyển sang chủ đề khác."Tối nay anh cần giải quyết một số việc." "Vậy được, anh nhớ giữ sức khỏe đừng làm việc mệt mỏi quá." ...Vừa trở về đến nhà, Trương Mạn Mạn tức giận điên cuồng đập phá đồ đạc trong nhà, trái ngược hoàn toàn với những gì mà cô ta biểu hiện trước mặt anh và mọi người. Từ bình hoa đến tách trà vô tội trên bàn đều vỡ nát dưới sàn trong tay cô ta."Tôi ở cạnh anh ấy mười sáu năm, mười sáu năm tôi cố gắng ngoan ngoãn, hiểu chuyện ở bên anh ấy. Vậy mà lại không được đền đáp xứng đáng, cô thì là cái thứ gì chứ. Con ả hồ ly tinh, mỗi lần xuất hiện là lại dùng mọi thủ đoạn để quyến rũ anh ấy." Cô ta chửi rồi khi cô ta đến chỗ anh đã thấy Ngưu Phong đưa danh thiếp cho anh, hỏi thì anh lại không muốn nói cho mình biết. "Châu Dã, lần đó là do cô may mắn thoát chết, chỉ bị què một bên chân là may mắn. Để tôi xem may mắn có đến với cô lần này hay không?" Cô ta âm hiểm nở một nụ cười quái dị, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm đống đổ nát trên sàn nhà.***Sáng sớm, Châu Dã đã ngồi ở quán nước quen thuộc uống một ly hồng trà nóng trông rất nhàn nhã, rảnh thoại để trên bàn đúng lúc vang lên âm thanh báo cuộc gọi đến, không cần nhìn màn hình hiển thị cô cũng biết được là ai gọi. Khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Cô không vội bắt máy mà đợi đến tiếng thứ ba mới chịu cầm điện thoại lên."Tôi là Châu Dã."[Tôi biết.] Chẳng phải đêm qua cho người đến đưa danh thiếp sao?Cô không nói tiếp mà để điện thoại xuống bàn, bật loa ngoài. Tiếp tục thưởng thức ly hồng trà nóng của lúc lâu vẫn chẳng ai chịu lên tiếng, nếu như không nghe thấy tiếng thở của đối phương, còn tưởng hai người chỉ bắt máy để đó rồi đi chỗ khác không quan tâm đến."Tôi rảnh thì có rảnh thật, nhưng cũng không đến nỗi bắt máy của anh rồi ngồi im lặng như vậy." Cuối cùng cô đành đánh tan sự yên lặng này trước.[Chẳng phải cô muốn tôi gọi cho cô sao?] Lần này người đàn ông ở đầu dây bên kia trả lời ngay lập tức."Tôi muốn thì anh sẽ gọi sao? Quan trọng là anh cũng muốn như thế, chẳng phải sao?" Cô cười nhạt, đúng là cô đưa danh thiếp là muốn anh gọi cho mình. Nhưng nếu anh không hợp tác thì cô dù có muốn thế nào cũng chẳng thể có được.[Rốt cuộc cô muốn làm gì?] Mạc Nhẫn im lặng một lúc, rồi nhanh chóng chuyển chủ đề, ngữ điệu mất kiên nhẫn."Tôi muốn vị trí phó giám đốc của Mạc thị." Cô đặt ly hồng trà trên tay xuống bàn, bàn tay nhỏ cầm điện thoại lên nói.[Đây là ý định của cô?] Giọng anh rõ ràng lạnh đi."Tôi có đầy đủ điều kiện để đảm nhận vị trí đấy. Chỉ là báo trước cho anh một tiếng để chuẩn bị tinh thần, tránh xảy ra nhiều tranh chấp sau này." [Đầy đủ điều kiện?] "Anh thử tra lại thành viên cổ đông của Mạc thị xem." Cô nói lời ẩn ý, rồi ngắt Dã vứt điện thoại vào túi xách, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính quan sát thành phố. Giờ cao điểm, mọi người đổ xô ra đường đi làm, đi học. Nhìn dòng người tấp nập khiến cho tinh thần của cô thoải mái. Chợt từ trên kính, phát hiện người ngồi bàn bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình. Cô vẫn bình tĩnh không phản ứng, híp mắt quan sát hình ảnh mờ ảo. Lát sau, Châu Dã từ trên ghế đứng dậy đi ra khỏi quán. Bước chân đều đều hòa mình vào dòng người đông đúc, nhưng cô vẫn cố ý giảm tốc độ để chờ kẻ phía ngã rẽ đợi đèn đỏ, người đàn ông che kín mặt phía sau đột nhiên không thấy cô đâu liền hoảng. Hắn nhìn xung quanh, hết trái rồi lại sang phải. Toàn người là người, làm sao có thể biết cô đứng ở đâu chứ."Nếu không muốn mất mạng thì đừng có đi theo tôi nữa." Đột nhiên bên tai hắn vang lên giọng nói phụ nữ ngọt ngào, nhưng ngữ điệu lại khiến người ta rợn tóc gáy."Tôi…" Hắn quay sang muốn phủ nhận, lại tiếp tục không thấy cô hắn nhận tiền, người phụ nữ kia không hề nói cô gái này khó đối phó vậy mà. Không hiểu sao, hắn đột nhiên sợ hãi...Châu Dã nhàn nhã trở về nhà mình."Châu tiểu thư, cô cứ để đấy tôi." Bác Lan - người mở cửa cho cô ngày đầu tiên trở về nhà, vừa thấy cô cầm bình tưới nước liền chạy ra muốn giành lấy."Không sao, đằng nào thì hôm nay cũng là ngày cuối cùng trong tháng con rảnh rồi. Bác cứ để con, chúng vì con mà được trồng thì ít nhất con cũng phải chăm sóc cho chúng một lần chứ." Cô mỉm cười, mái tóc đen dài được buộc lên gọn gàng. Để lộ cái cổ cao trắng nõn, khuôn mặt chưa trang điểm thanh thuần, năng khi cô tưới nước cho vườn hoa hồng trắng của mình, lại chạy đi lấy cuốc đào xới đất."Con lại làm gì đó?" Bác Lan lâu lâu đi ra xem cô thế nào, vừa thấy cảnh tượng người con gái lấm lem trước mắt hốt hoảng hỏi."Con muốn trồng chút rau sạch." Cô ngước khuôn mặt lấm lem lên nhìn bà."Có cần bác phụ không?""Không cần đâu." Cô lắc đầu, rồi cúi đầu chuyên tâm làm việc của lúc đó ngoài cửa có người nhấn chuông, bác Lan chào cô rồi đi ra mở Phong vào trong, đứng trước vườn hoa nhìn cô hì hục xới đất cười khẽ."Cậu vào nhà trước, tôi sắp xong rồi." Châu Dã rửa tay sạch sẽ rồi ngồi vào bàn uống ngay một ngụm nước."Ngày mai đến Mạc thị với tớ một chuyến." "Anh ta liên lạc cho cậu rồi?" Không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định."Dù anh ta không liên lạc thì tôi vẫn sẽ đến Mạc thị thôi, thông báo trước cho anh ta một tiếng để chuẩn bị tinh thần." Cô nhún vai, hơi thở vẫn còn gấp gáp."Được.""Mà này, hôm nay ra ngoài tôi phát hiện có người theo dõi mình." Cô nhớ đến chuyện lúc sáng liền nói."Cậu đoán là ai?" Ngưu Phong nhíu mày hỏi."Hiện tại thì ngoài cô ta, tớ không nghĩ là còn có ai 'yêu thích' tớ như vậy." Cô cười khẩy châm biếm, cũng xem như là chưa làm gì đã kích động được ả, trong lòng đột nhiên vui vẻ.*** Phần 15 Bên kia đường, Thanh Trúc đang khoác tay một người đàn ông tiến vào nhà hàng “Đông Á”. Trông họ tình tứ cứ như một cặp tình nhân vậy. Lòng tôi có một cái gì đó nhoi nhói, phải rồi, giờ tôi đã tìm được ra câu trả lời tại sao gần đây Thanh Trúc lại lạnh nhạt với tôi vậy. – Chú dừng xe lại đi! – Thanh Mai lay tay tôi, đôi mắt nó đầy giận dữ. Nhưng tôi không muốn, tôi không dám đối mặt với sự thật này. – Chú Lâm! Cháu bảo chú dừng xe đi mà! – Con bé hét lên và động vào vô lăng xe làm chiếc xe loạng choạng, lệch hướng buộc tôi phải dừng lại. Con bé mở cửa xe kéo tôi đi thẳng tới chỗ chị nó và người đàn ông kia. Thấy chúng tôi, Thanh Trúc khá ngỡ ngàng. Chưa kịp định thần thì Thanh Mai đã ném vào cô ấy cơn tức giận. – Chị đang làm gì vậy? Giữa đường thế này mà chị có thể ngang nhiên như thế à? – Thanh Mai! – Đây là ngày Tổng giám đốc đáng kính của chị ư? Sao em thấy giống tình nhân của chị thì đúng hơn! – Thanh Mai! Em có biết mình đang nói chuyện với ai không? – Em nói không đúng à? Chị nỡ đối xử với chú Lâm vậy sao? Hay vì vị tổng giám đốc, ông Hàn Quốc đây lắm tiền hơn? “Bốp” – Một âm thanh vang lên khiến tôi sững sờ. Thanh Mai ôm mặt, hướng đôi mắt đầy tức giận lên nhìn Thanh Trúc. – Cái tát này cho cái tội em dám nói về chị mình như thế? Em càng ngày càng cư xử giống như một người vô văn hoá, càng ngày càng không thể chấp nhận được. – Bất chợt cô ấy hướng sang tôi – Xin lỗi anh Lâm, em biết là anh cũng dành tình cảm cho em, nhưng tình yêu không thể gượng ép. Người em yêu là anh Chan đây. Việc gặp anh chỉ là vì em không muốn làm mẹ buồn và cũng chưa thể nói với mẹ chuyện em và anh Chan. Em xin lỗi đã không nói với anh ngay từ đầu. Giờ thì tôi đã hiểu tại sao ngay từ lần gặp đầu tiên cô ấy lại có thể để cho cô em gái của mình đi thay, hoá ra tôi chỉ là một con tốt hy sinh cho cái tên Chan đang đứng trước mặt tôi đây. – Anh là Lâm? – Tên Chan giơ tay ra bắt. Đến nước này mà hắn nghĩ tôi có thể bình thản mà bắt tay hắn sao? Nhưng với một người cũng là lãnh đạo và có hiểu biết như tôi không thể không bắt tay lại. Tôi cố lấy bình tĩnh đón cái bắt tay của hắn. – Thanh Trúc đã kể chuyện về anh cho tôi nghe. Tôi và Thanh Trúc yêu nhau không phải vì tiền như cô Thanh Mai nghĩ đâu. Thanh Trúc là một cô gái đẹp và tài năng, tôi rất yêu và ngượng mộ cô ấy. Một tình yêu xuất phát từ trái tim chứ không phải từ miệng của một ông Tổng giám đốc dành cho cô trợ lý của mình. Thanh Trúc và tôi rất lấy làm tiếc việc đã không nói rõ cho anh ngay từ đầu. Cô ấy định một thời gian nữa khi nói chuyện với bà Thanh – mẹ cô ấy xong thì cũng gặp anh đã nói rõ và gửi lời xin lỗi. Tôi nghĩ anh là một người rộng lượng và sẽ thông cảm cho chúng tôi. Chúng tôi yêu nhau thật sự. Lời tên Chan nói như cứa vào da thịt tôi. Cảm giác là kẻ thua cuộc đã đè nặng trong lòng. Đó, những gì mà tôi đã làm trong bao ngày tháng qua hoá ra chỉ là thằng ngốc trước mặt người ta. Tôi đã sai lầm, đã quá sai lầm rồi. Lâm công việc như tôi thì tự dưng sao lại nghĩ đến chuyện yêu đương làm gì chứ. Công việc, chỉ có công việc tôi mới có thể chinh phục được, còn tình yêu – tôi chỉ là kẻ thất bại mà thôi!

vợ ơi anh xin lỗi anh sai rồi