Công tác phòng chống tham nhũng, tiêu cực được Đảng, Nhà nước xác định là nhiệm vụ quan trọng, thường xuyên, vừa cấp bách vừa khó khăn, phức tạp và lâu dài trong quá trình xây dựng chủ nghĩa xã hội (CNXH) ở Việt Nam, được Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đề cập, luận giải một cách khoa học, đầy đủ Nổi tiếng có nhà thơ Lý Bạch đời Đường(cũng có thuyết nói là ngưòi Cam Túc) có "ba Tô" đời Tống(chỉ 3 cha con nhà văn Tô Tuần), các nhà văn hiện đại Ba Kim, Quách Mạt Nhược, các chính khách tướng lĩnh như Chu Đức, Lưu Bá Thừa, Trần Nghị, Đặng Tiểu Bình v.v Nội dung chủ yếu của truyện kể về cuộc sống xưa, nhân vật chính được trọng sinh làm tiểu địa chủ, bắt đầu cuộc sống điền viên và lo toan chuyện nhà. Có thể gọi nhân vật nữ chính trong truyện Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ là Thúy Kiều thứ 2 vì cô đã hy sinh bán đi bản thân mình làm dâu cho nhà địa chủ chỉ vì muốn cứu giúp gia đình khoi cảnh bần cùng. Trong truyện có xuất hiện những thế giới kỳ dị, khác với thế giới chúng ta đang sinh sống. Hiện menu doc truyen. Dị Giới Khâm Liệm Sư Bạch Hi Thần 110 chương. Trọng Sinh. Trinh Thám. Thám Hiểm Ebook Trọng Sinh Dị Thế: Thú Nhân Chi Lập Hạ của tác giả Heaven Pool. Thế loại : Thú nhân dị thế, săn sóc người sói công & ôn hòa thụ, trọng sinh, không gian, chủng điền, HE. Tình trạng: Hoàn (54 chương) Edit: Hoàn Mang theo bên mình tùy thân không gian Lập Hạ xuyên về dị giới mà những người dân nơi đây không Wattpad.VN. Truyện Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Thiên Chí Tôn của tác giả Tô Manh Manh kể về Mặc Quân Dạ là một tên có thiên phú nghịch thiên, trong một lần luyện độc đan lại vô tình khiến bản thân trúng độc, tử vong. Nhưng hắn không thật sự chết, mà linh hồn của 7NJJXeg. Mà khi bên Mộ Dung Lâm Phong rốt cục biết Tiểu Bạch mất tích, Tiểu Bạch đã một mình ở giữa phố buôn bán phồn hoa náo nhiệt, một mình ngơ ngác ngây ngốc đứng nửa canh giờ, khuôn mặt cũng bị ánh nắng nóng cháy chiếu đến hồng hồng, mà trong óc Tiểu Bạch tất cả đều là sư phụ của mình, đối với chuyện chung quanh hoàn toàn không có cảm Bạch đang suy nghĩ đi con đường nào về mà đứng ngay giữa đường cái thẳng tắp, cũng chặn lại hướng đi của nhiều người. Lúc này, một đại hán bộ dạng tục tằn, miệng đầy răng vàng hét về phía Tiểu Bạch “Thằng nhãi TM nhà ngươi, đừng như cái đầu gỗ đứng giữa đường, chặn đường đi của lão tử, tránh ra cho lão tử.”Đại hán nói xong, liền thô lỗ đẩy Tiểu Bạch ra, Tiểu Bạch không có phòng bị liền cứ như thế ngã thẳng trên mặt đường dơ bẩn. Hai tay chống trên mặt đất một trận đau đớn mới làm cho Tiểu Bạch phục hồi tinh thần thấy phía trước đám đông ào ào đi tới, thân thể nhỏ bé của Tiểu Bạch nhanh nhẹn xuyên qua dòng người tầng tầng lớp lớp, chậm rãi chui ra ngoài, nhưng đi ra ngoài rồi đối mặt vẫn là khung cảnh lạ Bạch nhìn quầy ăn vặt bên trái bốc tòa ra đừng cụm khói trắng, thơm thơm, trong quầy cũng đầy người ngồi, tất cả mọi người đều đang vừa ăn vừa nói cười, bên cạnh còn có quầy đồ nướng, một cặp cánh gà nướng lóng lánh, lớp da bên ngoài nướng giòn giòn sáng Bạch nhịn không được nước miếng sắp chảy ra, trước kia Trúc Tử cũng nướng chân gà cho Tiểu Bạch ăn, thơm thơm giòn giòn rất muốn ăn, tuy rằng hiện tại rất muốn ăn, nhưng quan trọng hơn là phải tìm được sư quyết tâm liền dời lực chú ý nhìn về phía đường bên phải, chỉ thấy trên đường cái thật dài bên phải, có rất nhiều nữ tử mặc trang phục đủ mọi màu sắc rực rỡ, trên đầu cắm đầy trâm cài tinh xảo cùng một đóa hoa phấn hồng, ở trên đường cùng nam tử đi ngang qua lôi kéo, trêu đùa, nam tử thường thường ra vẻ đạo mạo, còn có thể vươn tay sờ sờ cái nơi cao cao ở phía trước của nữ tử, mà nữ tử này liền đánh nhẹ vào ngực nam tử, nũng nịu nói “Đáng ghét”, sau đó liền bị nam tử kia cười ha ha, đỡ nữ tử vào lầu các đẹp Bạch tuy rằng không phải thực hiểu được nữ tử này là làm gì, nhưng thoạt nhìn hình như dễ nói chuyện lắm, bởi vì bọn họ có thể thực tùy tiện cùng người xa lạ cười nói vui vẻ, nếu bé đến hỏi sư phụ ở đâu, có lẽ bọn họ sẽ nói cho bé mà. Tiểu Bạch hạ quyết tâm liền vui vẻ đi vị nữ tử mặc bé phục đỏ au, ôm thân mật một nam tử, phía trước bộ ngực hơi hơi lộ ra, hai tay sờ tới sờ lui trước ngực nam tử xa lạ, nam tử tựa hồ cũng thực hưởng thụ, nhưng vừa nghe thấy nữ tử muốn kéo mình đi vào lầu các, liền vội tìm cớ trốn đi, nghĩ nếu để lão bà trong nhà mà biết, thì sẽ đại nháo thiên cung Bạch nhìn đến tên nam tử kia đi rồi, liền nhân cơ hội đi qua hỏi “Tỷ tỷ, ngươi có nhìn đến sư phụ của Tiểu Bạch không? Sư phụ mặc y phục màu trắng, ân, còn có bộ dạng dễ nhìn lắm......” Tiểu Bạch vừa nhớ lại vừa nói nói, nhưng lại hình như không biết tìm từ thế nữ tử vốn nghĩ kim chủ có thể cắn câu lại đi rồi, vẻ mặt cau có, quay đầu lại nhìn thấy tiểu thiếu niên vẻ mặt khờ dại hỏi ả, nguyên bản nghĩ câu không được đứa lớn, đứa nhỏ cũng không sao, nhưng nhìn kỹ, trên người mặc quần áo cũ cũ, còn có một chỗ vá nho nhỏ, ai, lại là hạng người nghèo rớt mồng tử hoàn toàn không có hưng trí nói “Thằng nhóc hư hỏng từ đâu ra, xú nam nhân cùng bổn tiểu thư điên long đảo phượng nhiều lắm, biết đâu rằng trong đó có thể có sư phụ của ngươi a, nếu không, chờ ngày nào đó Tiểu ca phát tài, tìm đến bổn tiểu thư, bổn tiểu thư chính là bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh Tiểu ca a, ha ha ha”Tiểu Bạch nhìn thấy vị tỷ tỷ này chả trả lời được câu nào, Tiểu Bạch nghe mà mơ nữ tử thấy Tiểu Bạch vẫn là vẻ mặt không biết nhìn ả, khúc khích thật sự có ý tứ đưa tay lên khuôn mặt của Tiểu Bạch, xoa tới xoa Bạch nhìn thấy vị tỷ tỷ này kỳ quái còn nhéo tới nhéo lui mặt mình, trên người còn có một mùi hương nồng đậm, Tiểu Bạch phản xạ có điều kiện liền giơ tay đẩy ả ra, nói “Buông ra!”Nữ tử thấy Tiểu Bạch đẩy mình ra liền hung tợn nói “Hừ thằng nhóc hư nhà ngươi đến thế nào thì về thế ấy đi, bổn tiểu thư không rảnh chơi với ngươi.”Tiểu Bạch liền ủ rũ quay ngược lại, thường thường sờ sờ hai gò má bị nhéo đến hồng hồng, lang thang không đích đến trên đường cái.“Uy, tiểu thiếu niên cúi đầu đi đường, đối, chính là nói ngươi đó.” Đột nhiên một thanh âm già nua truyền Bạch ngẩng đầu không xác định nhìn lão gia gia phía trước, hóa ra là lão gia gia trước đó tặng đồ chơi làm bằng đường cho mình, nhìn thấy lão gia gia ngoắc mình đến, Tiểu Bạch liền “bịch bịch bịch” chạy tới.“Sao chỉ có một mình ngươi ở đây, vị công tử lúc nãy đâu?” Lão gia gia hiền lành nhìn tiểu thiếu niên đứng trước mặt mình nói.“Tiểu Bạch đi tìm sư phụ.”“Vậy ngươi biết sư phụ ngươi ở nơi nào không?”“......” Lắc đầu.“Hiện tại đã không còn sớm, ngươi có biết đường về nhà thế nào không?”“......” Vẫn là lắc đầu.“Ai đứa nhỏ này ngươi đã không còn nhỏ đi, sao không biết đường về nhà a.”Tiểu Bạch nghe được chỉ ảm đạm cúi đầu, trong lòng thật là ủy này, ngõ tắt yên tĩnh, một trận “ùng ục ùng ục” từ cái bụng nho nhỏ của Tiểu Bạch phát ra, lão gia gia nhìn thấy Tiểu Bạch lúc này nhìn chằm chằm vào hai cái đồ chơi làm bằng đường bán còn lại, do dự hạ cầm lấy hai cái đồ chơi làm bằng đường cho Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vui vẻ mỗi tay một cái đồ chơi làm bằng đường, nơi này liếm một chút nơi đó liếm một chút, đột nhiên nhớ tới sáng nay mìn h cùng sư phụ cùng ăn đồ chơi làm bằng đường, hiện tại lại chỉ có mình mình cô đơn đứng đây, cái mũi liền từng đợt chua phụ......Ánh chiều tà chiếu vào đất, kéo thân ảnh của một ông lão một bé con trong ngõ nhỏ ra thật dài, mà thân ảnh đứa nhỏ cầm hai cái đồ chơi làm bằng đường lại hơi hơi run run, giống như đứa bé bị vứt bỏ vậy, phát ra tiếng nức phía bên kia Mộ Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử đã phân công nhau đi tìm Tiểu Bạch rồi, Trúc Tử tìm trong khu náo nhiệt, còn Mộ Dung Lâm Phong hướng về những con đường nhỏ có phần yên lặng Dung Lâm Phong hiện tại bởi vì tìm kiếm Tiểu Bạch, trong lòng đã muốn hoang mang rối loạn rồi, đứa nhỏ Tiểu Bạch này cái gì cũng không hiểu mất tích đã là một chuyện phi thường phiền toái rồi, bình thường Tiểu Bạch ỷ lại hắn như vậy, hiện tại chỉ còn một mình, giờ phút này Tiểu Bạch tìm không thấy hắn trong lòng hẳn là sợ hãi cùng bất lực đến cỡ Dung Lâm Phong trong lòng vẫn luôn hiểu được băn khoăn của Trúc Tử, biết Trúc Tử vẫn đều như có như không phòng bị Tiểu Bạch, nghi vấn trên người Tiểu Bạch thật sự là nhiều lắm, ưu điểm cùng khuyết điểm trên người đều mâu thuẫn lẫn nhau, muốn nói rõ cũng không được. Vốn tưởng rằng Trúc Tử cho dù trong lòng nghĩ thế nào, nhưng chỉ cần hắn không lên tiếng, Trúc Tử cũng không dám làm gì sau lưng hắn, lại không nghĩ tới......Mộ Dung Lâm Phong hối hận nghĩ, nhìn thấy sắc trời đã càng ngày càng tối, nếu tìm không thấy Tiểu Bạch thì nên làm thế nào bây giờ, không, nhất định sẽ tìm được Tiểu Bạch, lúc này Mộ Dung Lâm Phong hoàn toàn mất đi dáng vẻ ổn trọng văn nhã bình Dung Lâm Phong rất nhanh đi về phía một nhóm người đang đứng nói chuyện phía ở một bên, ngữ khí vội vàng hỏi “Các vị huynh đài, xin hỏi một chút, có nhìn thấy một tiểu thiếu niên đại khái cao một thước năm, mặc y phục màu xanh đã cũ, người gầy gầy nhỏ con, ánh mắt thật to, tỉnh tỉnh mê mê.”“Bọn ta nãy giờ ở đây nói chuyện phiếm, nếu đi ngang qua chỗ này, bọn ta sẽ thấy, nhưng mà lại không thấy tiểu đồng ngươi vừa tả.” Những người đó suy nghĩ một chút liền Dung Lâm Phong cảm ơn, vẻ mặt thất vọng đi về hướng khác....... Ta là phân cách tuyến cũng thực sốt ruột......Lúc này Tiểu Bạch đã chậm rãi liếm xong hai cái đồ chơi bằng đường, ánh mặt trời đã sắp không còn nhìn thấy, chân trời còn có chút mây đen đen bay về phía Bạch nhìn thấy lão gia gia bên cạnh ngồi xổm xuống, chậm rãi sửa sang lại một chút gia sản không nhiều lắm, lại chậm rãi đứng lên, nhìn thấy Tiểu Bạch ánh mắt hồng hồng đáng thương đến tội nhìn mình, trong lòng cũng là không đành lòng, nhưng nghĩ đến về nhà còn có lão bà đang chờ mình ăn cơm, hạ quyết tâm nói “Cái kia, ta phải đi về rồi, ngươi...... tự ngươi cẩn thận một chút đi.”Lão gia gia sau khi nói xong, an ủi sờ sờ đầu Tiểu Bạch, liền vác một thùng trúc nho nhỏ chứa đựng gia sản, đi về phía hoàng hôn. Cái bóng bị trời chiều kéo thật dài, lay động lắc lư đi Bạch chỉ có thể ngoan ngoãn đứng tại chỗ nhìn theo lão gia gia rời đi, một trận gió thổi qua, Tiểu Bạch ôm thân mình nhỏ bé, cảm thấy lạnh như băng kỳ Bạch ôm thân mình bé nhỏ, nhìn trái nhìn phải, vốn nơi này người đi đường đã không nhiều, hiện tại chỉ còn có Tiểu Bạch một mình lạnh lạnh lùng lùng đứng ở đây, Tiểu Bạch ở tại chỗ xoay qua xoay lại, ngắm tới ngắm lui bốn phía ngắm tới ngắm lui, do dự không biết đi hướng khi Tiểu Bạch loay hoay một chỗ rất nhiều vòng, ánh mắt lại là cay cay, trong đầu từng đợt khổ cùng Tiểu Bạch quyết định vẫn là chậm rãi trở về, trở lại cái nơi mình đã tỉnh lại, nhưng là đi tới đi tới, nhìn thấy phía trước tách ra ba đường, Tiểu Bạch lại một trận mê mang, nên đi con đường nào trở về Bạch đứng yên suy nghĩ một chút, nhấc chân liền đi về phía trái, nhưng đi được mấy chục thước, xuất hiện ở trước mắt chính là một con sông thật dài, trên sông còn có một con thuyền xa hoa, trên thuyền có rất nhiều nữ tử xinh đẹp, cùng các tài tử hào hoa phong nhã cử rượu cao đàm khoát luận, tiếng đàn sáo dễ nghe đinh đinh đang đang truyền Bạch tò mò nhìn một hồi, liền phát giác mình chưa bao giờ tới nơi này, cuối cùng lại quay về ngã ba đường kia, lần này Tiểu Bạch quyết định đi con đường ở giữa, đi tới đi tới liền ngửi được mùi hương thơm thơm, hình như trước kia Trúc Tử nấu thịt đông pha, mỗi lần bé đều muốn ăn rất nhiều, Trúc Tử còn luôn mắng bé là mèo con tham ăn, sư phụ sẽ thực ôn nhu kêu bé ăn chậm một đến Mộ Dung Lâm Phong, trong lòng Tiểu Bạch lại từng đợt khổ sở. — sư phụ, ngươi ở nơi nào a, Tiểu Bạch rất nhớ thời bụng Tiểu Bạch lại từng đợt kêu to, chỉ có buổi sáng ở nhà ăn chút cơm rau dưa, khi đó Trúc Tử còn nói Tiểu Bạch không cần ăn nhiều, nói đợi đến chợ, bụng Tiểu Bạch cũng chứa không ít đồ ăn vặt, nhưng hiện tại trừ bỏ ăn ít đồ chơi bằng đường, cái gì cũng không có, vốn đồ ăn ở Yến Thanh tửu lâu cũng chưa ăn đã hôn mê Bạch nhìn thấy trên quầy sắp xếp ít đồ ăn, liền nhịn không được chậm rãi đi qua....Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc. Cứ như vậy Mộ Dung Bạch được Mộ Dung Lâm Phong cẩn thận săn sóc, năm ngày sau, toàn thân vết thương lớn nhỏ cùng vết thương gồ ghề dưới bàn chân đã chậm rãi kết vảy, lộ ra da thịt non mềm phấn Dung Lâm Phong cùng Trúc Tử đều thiệt tình vui vẻ thay Tiểu Bạch đáng yêu, đặc biệt hưng phấn tất nhiên chính là bản thân Mộ Dung Bạch rồi, đối với hai chân cả ngày không thể di động, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng cũng chỉ có thể vì sư phụ cường ngạnh lại ôn nhu mà ngoan ngoãn ngốc ra rốt cục được sư phụ phóng thích, Mộ Dung Bạch vội vui vẻ từ trên ghế xoay người một cái đứng lên, vừa đi vừa sờ từ phòng trước ra tới phòng sau lại gặp bạch hồ thấy y kinh hách tựa như chuột thấy mèo, ôm bạch hồ bốn chân hướng lên trời giãy dụa vào trong ngực, vết thương trên đùi bạch hồ đã sớm phai, dùng hai má cọ cọ lên lông bạch hồ, thật thoải mái a, Mộ Dung Bạch rất vui vẻ, hóa ra bạch hồ nhìn thấy mình lại hưng phấn như vậy a ha Dung Bạch toàn thân thoải mái cảm thấy được tế bào cả người đều sinh động lên, chuẩn bị nhấc chân đi vào chỗ sâu trong rừng rậm sương mù, hảo hảo xem xem, phía trước là đất bằng, trên là bầu trời xanh xanh. Nhìn thấy Mộ Dung Bạch có nhã hứng trẻ con như thế, tuy rằng thật vui vẻ, nhưng cũng không thể để y một mình đi xa, rừng rậm sương mù lúc nào cũng cất dấu nguy hiểm không thể đoán được, há có thể để một tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu tùy ý chạy loạn mà. Bị dã thú tha đi, còn tưởng nó đang chơi với mình. Mộ Dung Bạch giống như tờ giấy trắng thật sự không thể làm người ta yên tâm, đối dã thú mà nói, chính là một khối thịt béo di động.“Tiểu Bạch, muốn cùng sư phụ ra phía sau núi hái một dược liệu hay không a, sư phụ đang chuẩn bị phối một loại dược gây mê trên cơ thể người.” Mộ Dung Lâm Phong giữ chặt Mộ Dung Bạch đang hưng phấn.“Ân, hảo... Tiểu Bạch cùng sư phụ đi hái thuốc.” Mộ Dung Bạch nhu thuận gật gật đầu, cùng sư phụ đi cũng tốt lắm, sư phụ sẽ giảng với y thiệt nhiều những thứ trước giờ y chưa thấy qua, cũng có thể giúp sư phụ hái thuốc Dung Lâm Phong tiếp nhận giỏ trúc do Trúc Tử bện nên, nắm tay Tiểu Bạch đi về phía rừng rậm sương mù sau núi, rất nhanh tầng tầng sương trắng đặc biệt rừng rậm sương mù mới có che khuất dần bóng dáng hai người bọn họ càng lúc càng mơ hồ, biến mất ở cuối đường.“Sư phụ... Sư phụ một đống tròn tròn ở trên đó là cái gì vậy?” Mộ Dung Bạch nhìn thấy thân cây thẳng tắp ven đường trải ra lá cây xanh biếc thật dài bao quát cả cành cây, trên cây có rất nhiều thứ tròn tròn màu xanh biếc, lấy tay chỉ vào hỏi sư phụ mình.“Cái kia là cây dừa, xác ngoài của nó tròn tròn xanh xanh rất cứng, bên trong dừa có cơm dừa dày trắng trắng và nước dừa ngọt thơm thơm, Tiểu Bạch muốn uống không?” Mộ Dung Lâm Phong dừng lại, liếc mắt một cái trái dừa trên cây nói với Tiểu Bạch.“Có thể ăn......” Mộ Dung Bạch lắc lắc đầu, nhìn thứ tròn tròn xanh xanh kia hỏi chứng thực lại, Mộ Dung Bạch cũng không muốn lại ăn phải thứ không thể ăn, sau đó sư phụ ở một bên chỉ có thể không tiếng động thở Dung Lâm Phong mỉm cười gật gật đầu, thoải mái vung tay lên, một dòng khí mãnh liệt như lưỡi dao chém rớt mấy trái dừa văng khắp nơi trên mặt đất, lại dùng nội lực lấy ngón tay nhẹ nhàng búng một cái miệng nhỏ, có thể nhìn thấy một mảnh cơm dừa trắng bóng cùng nước ngọt. Quay đầu chuẩn bị đưa cho Tiểu Bạch dùng, lại nhìn đến Tiểu Bạch nhìn tay hắn, vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, không thể hiểu được vì sao sư phụ có thể rất dễ dàng hái quả được, một tia ưu tư không tên nhẹ nhàng nổi lên.“Đây là một loại nội công tâm pháp, có thể hóa cương vi nhu, trên giang hồ rất nhiều người đều biết, Tiểu Bạch nếu có hứng thú, sư phụ có thể đem nội công tâm pháp truyền cho ngươi, đối với thân thể ngươi cũng có tác dụng, không cần cả ngày nhìn qua bộ dáng đều yếu đuối như vậy.” Tuy rằng không thể hiểu được vì cái gì Tiểu Bạch luôn luôn tò mò giờ phút này lại biểu hiện ra vẻ mặt không tên, miệng động động cái gì cũng chưa nói ra, có thể là bị loại sức mạnh không hiểu này dọa rồi Dung Bạch giờ phút này trong lòng cũng là một mảnh kinh ngạc, năng lực sư phụ vừa mới sử dụng có điểm giống siêu năng lực ngự phong, chẳng lẽ người có năng lực ngự phong ở nơi này là thực phổ biến sao? Mà mấy ngày nay ở cùng sư phụ, qua cuộc sống bọn họ, Mộ Dung Bạch đã hiểu được nơi này cũng không phải thế giới trước kia của mình, nơi này cũng không có người Âu Dương gia, là xã hội không có tất cả sản phẩm công nghệ cao, không có nhà cao tầng, không có đại lộ cả ngày ồn ào, ô tô ầm ầm kêu to, không có nhiệm vụ Âu Dương gia giao lấy mạng người khác, không có một mảnh tối đen vĩnh viễn trước mắt, không có cô đơn bên cạnh không ai Dung Bạch không thể hiểu được vì sao bản thân hôn mê tỉnh lại ở nơi này, ngay cả thân thể cũng không phải của mình, nghĩ đến năng lực cũng là không tồn tại, nhưng phát hiện năng lực ngự phong cũng ở đây với mình, kia làm cho cơn ác mộng của Mộ Dung Bạch, thế nhân đều hâm mộ cái loại sức mạnh vượt quá cực hạn thân thể này, lại không biết thân thể sử dụng ngự phong phải mang trách nhiệm gì. Mộ Dung Bạch ngẩng đầu nhìn sư phụ mình, khuôn mặt mị lực, ẩn chứa ý cười thản nhiên nhìn mình, đột nhiên nhớ tới thanh âm Âu Dương Cẩm trước kia một mực ở bên tai lải nhải lẩm bẩm–ngoái đầu nhìn lại những năm của kiếp trước, đối với kiếp này Mộ Dung Bạch tuy rằng không phải hiểu lắm, nhưng cũng quyết tâm không chỉ có gặp thoáng qua sư phụ thôi, phải vĩnh viễn thật vui vui vẻ vẻ bên nhau, y cũng phải hảo hảo bảo vệ sư Dung Bạch đưa tay tiếp nhận trái dừa sư phụ đưa cho mình, nâng lên uống ngay mấy ngụm, thật ngọt ngào, thật ngon, Tiểu Bạch cảm thấy không thể một người độc hưởng, liền cũng đưa cho sư phụ mình.“Sư phụ... Uống ngon lắm... Sư phụ cũng uống...”Mộ Dung Bạch trong lòng cũng ngọt ngọt ngào ngào thấy Tiểu Bạch vẻ mặt khờ dại, lại nhìn Tiểu Bạch cầm trên tay trái dừa còn hơn phân nửa nước, Mộ Dung Lâm Phong cũng không khách khí cầm lấy liền uống hết qua lỗ nhỏ trên trái dừa, sau đó lại đưa một trái khác cho Tiểu Bạch vừa đi vừa có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc. Khi thái dương đã hoàn toàn lặn xuống, Trúc Tử mới chậm rãi trở về giữa sắc chiều hôn ám, từ bên ngoài ồn ào náo nhiệt, trở lại Vưu Minh hiên tuyệt đẹp yên tĩnh vùng ngoại thành này, làm cho người ta có một cảm giác như đang về nhà, an bình điềm tĩnh khác thường. Lúc này trong Vưu Minh hiên đã hoàn toàn tối đen, chỉ có gian phòng kế bên chính đường sáng lên một ánh nến nho nhỏ, mờ nhạt nhu hòa chiếu sáng, xuyên qua cửa sổ khắc hoa, có thể nhìn thấy một nam tử thanh nhã mặc áo xanh cầm một quyển sách, nằm tựa trên giường, trên người nam tử có một thiếu niên nằm sấp để trần hai chân trắng noản, mí mắt cũng đã từ từ cao thấp đánh vào nhau, gật gà gật gù, hiển nhiên là đã buồn ngủ. Năm ngón tay thon dài của nam tử thường vuốt ve trên mái tóc mềm mại của thiếu niên trong lòng, trên đầu cọ xát thoải mái làm cho thiếu niên càng thêm buồn ngủ. Màu vàng nhạt nhu hòa chiếu trên người bọn họ tạo ra một bầu không khí thật ấm áp, nếu xem nhẹ nét nhăn nhíu nhàn nhạt giữa hai mắt nam tử đang đọc sách, thì đây quả là một hình ảnh cực kỳ ấm Dung Lâm Phong lật từng trang từng trang giấy, vẫn không tìm thấy phần ghi chép hắn cần, lúc này giữa trời chiều từ bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, Mộ Dung Lâm Phong quay đầu nhìn qua cửa sổ khắc hoa, thấy Trúc Tử đứng cách đó không Tử cũng chú ý tới ánh mắt Mộ Dung Lâm Phong nhìn qua bên này, sau đó lại thấy Mộ Dung Lâm Phong cúi đầu nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói vài câu với Tiểu Bạch đang nằm sấp ngủ gà ngủ gật trong lòng hắn, tiếp theo Mộ Dung Lâm Phong bế bé nhẹ nhàng đặt trên giường, lấy chăn đắp qua cho Tiểu Bạch, chỉ thấy miệng Tiểu Bạch hơi hơi đóng mở vài cái, vì cách quá xa cũng không biết bé nói cái gì, sau đó mí mắt lại lần nữa mơ mơ màng màng khép lại, Mộ Dung Lâm Phong nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên thái dương của Tiểu Bạch rồi mới rời đi.......Mộ Dung Lâm Phong lúc này đang ngồi trên ghế thái sư chạm rỗng khắc hoa giữa đại đường, nhìn Trúc Tử vẻ mặt nghiêm trọng đích trên mặt đất, Mộ Dung Lâm Phong bưng lên ly trà trên bàn sớm đã lạnh, nhấp một ngụm nho nhỏ, sau đó thần sắc bình thản nhìn chăm chú Trúc Tử vẫn quỳ trên đất không dậy nổi, Mộ Dung Lâm Phong khe khẽ gõ ngón trỏ trên bàn trà, càng gõ đầu Trúc Tử càng cúi thấp, hận không thể đào một cái lỗ chui hẳn vào đó đi, sau đó hắn mới từ từ mở miệng nói, “Những điều này đều là Trần Thần bảo ngươi nói?” Trúc Tử cứng đờ thân mình, trên mặt lộ ra một chút ngượng nghịu, nói, “Kỳ thật, trong đó cũng có cái nhìn của thuộc hạ, Diễm Nguyệt Cơ tuy rằng thiếu chút nữa khiến Tiểu Bạch...... Nhưng sau nàng cũng giao ra Bạch Quả cứu Tiểu Bạch, huống hồ nước không thể một ngày không có vua, hiện tại Mộc Diễm quốc phồn vinh cường thịnh như thế, mà đây cũng là giang sơn trước kia chủ nhân vất vả giành được, nếu như bị hủy hoại chỉ trong chốc lát......”“...... Cho nên ngươi liền tự chủ trương không nghe theo mệnh lệnh của ta.” Mộ Dung Lâm Phong ngữ khí bình tĩnh không gợn sóng, nghe không ra rốt cuộc là tức giận hay là đồng ý, chỉ làm cho trong lòng Trúc Tử không hiểu thắt lại.“...... Chủ nhân...... thuộc...... thuộc hạ......”“Thôi, nàng bất quá cũng chỉ là một kẻ nhát gan đáng thương, vĩnh viễn không thể chiếm được tình yêu, chuyện này cho qua, bất quá, Trúc Tử ngươi cần phải nhớ kỹ, Mộ Dung Lâm Phong ta ghét nhất là kẻ tự cho mình là thông minh, hừ ” Mộ Dung Lâm Phong đứng lên, mâu quang lạnh như băng hạ xuống nhìn thoáng qua Trúc Tử trên mặt đất thân thể càng ngày càng cứng ngắc, sau đó phất tay áo rời khi Mộ Dung Lâm Phong rời đi được một khắc rồi, Trúc Tử vẫn duy trì tư thế quỳ trong một canh giờ lâu, mới chậm rãi giật giật thủ, lau đi mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, một khắc kia Trúc Tử thật sự nghĩ y sẽ bị giết chết......Trúc Tử vừa muốn đứng lên, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân vội vàng, người chưa tới tiếng đã vang lên, “Trúc Tử......”, Trúc Tử hơi nhíu lông mày, thấy Trần Thần vẻ mặt sốt ruột bước vào, nói, “Không phải kêu ngươi đừng tới sao? Sao vừa đến lại mang vẻ mặt hoang mang khẩn trương như thế, phía sau có quỷ đuổi theo ngươi sao a......”Trần Thần vừa tiến đến liền xem xét quanh thân từ trên xuống dưới Trúc Tử một chút, còn nắm lấy mặt Trúc Tử, mở to mắt, tỉ mỉ nhìn ngắm hai bên, sợ sẽ bỏ qua gì đó, Trúc Tử nghi hoặc hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”Trần Thần kiểm tra trên người Trúc Tử không có vết thương gì, cảm thấy thả lỏng rồi mới nói, “Không phải ta lo lắng ngươi bị chủ nhân ngươi trách phạt sao, dù sao mười năm trước, Diễm Thích là người khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm, thủ đoạn tàn nhẫn đủ để người ta chết không được sống không xong. Hơn nữa ta đợi ở nhà cũng lo lắng, nên cứ tới đây xem xem, chủ nhân nhà ngươi không làm gì ngươi đi?”Trúc Tử nghe được Trần Thần nói, trố mắt một lúc, sau đó nghi hoặc hỏi, “Ngươi...... Ngươi sao lại...... Chủ nhân là.....”Trần Thần bĩu môi vỗ vỗ nhẹ hai má Trúc Tử, nói, ” Trúc Tử nhà ta sao lại có thể tùy tiện đánh giá con người qua vẻ bề ngoài chớ, huống hồ ngay cả Diễm Nguyệt Cơ luôn luôn mũi mắt rất cao cũng rất là cung kính với hắn, sợ hãi không có lý do, còn có bản thân hắn đôi khi toát ra khí thế cường thế bá đạo, liên hệ trước sau một chút sẽ biết, bất qua ta không rõ là chủ nhân nhà ngươi rõ ràng mười năm trước đã bước qua tuổi bốn mươi rồi, hiện tại sao lại trẻ tuổi như thế, rất chi là kỳ quái.”Trúc Tử thấy Trần Thần nhìn y giống như đang cầu giải thích, cũng không vội trả lời, ngoài phòng gió lạnh thổi bay tóc mai hai bên, mang theo cảm giác mát mẻ đầu xuân, nhớ tới mười năm trước Diễm Thích thân đầy máu tươi xuất hiện trước mặt y, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng cùng lãnh ngạo, Trúc Tử biết, vào một ngày xuân của mười năm trước, chủ nhân của y vứt bỏ danh vọng địa vị cao ngất khiến người người cực kỳ hâm mộ kia, đồng thời cũng mất tất cả ôn nhu lo lắng của người thân nhất, bóng dáng dưới trời đêm đầy sao thẳng đứng ngạo nghễ mà cô tịch. Bất quá nghĩ đến Tiểu Bạch đang ngủ say trong gian phòng kia, đứa nhỏ đột nhiên lạc đường xuất hiện này đã hoàn toàn bước vào tâm của chủ nhân, bổ khuyết khoảng trống tình cảm trong chủ nhân, y cảm thấy lại vui mừng, nói, “Nói đến thì dài dòng, không nói đến thì hơn, dù sao Diễm Thích đã chết mười năm trước, trên đời này cũng sẽ không xuất hiện một người như vậy.”...... Ta là ngăn tuyến về sau sẽ rất hạnh phúc rất ngọt Mộ Dung Lâm Phong trở lại phòng, Tiểu Bạch vẫn đang ngủ, đôi môi nho nhỏ khẽ nhếch, khẽ nhẹ nhàng hô hấp, tư thế thân mình nhỏ nhắn vẫn y như khi Mộ Dung Lâm Phong rời đi không hề thay đổi, Mộ Dung Lâm Phong bước lên nhẹ nhàng kéo chăn cao lên cổ Tiểu Bạch, sau đó lại lấy mấy quyển tạp ký dược vật, nghiêm túc nghiên cứu dưới ánh nến mờ khi thân thể Tiểu Bạch phát sinh dị biến, Mộ Dung Lâm Phong luôn tìm đọc tất cả sách thuốc, mong muốn tìm ra chút dấu vết, nhưng bởi vì Bạch Quả vốn là dược vật quý hiếm trên thế gian, cho nên ghi chép cũng ít đến đáng thương, Bạch Quả đối với người cần thì là vô giá, song đối với người bình thường lại không đáng một đồng, khoảng cách xa vời vợi, khiến kẻ khác ca Dung Lâm Phong cũng đã cẩn thận xem xét khe hở ngây ngô bị che lấp đột nhiên xuất hiện của Tiểu Bạch, so với nữ nhân thì khéo léo hơn chút, trải qua lần đầu tiên ngoài ý muốn tiến vào, nơi đó mềm mại hấp thụ, nhưng cũng không kém bao nhiêu so với nữ nhân, song tổ hợp kỳ quái này luôn làm trong lòng người takhó mà an tâm, đường đường nam nhi sau khi dùng Bạch Quả , thế nhưng xảy ra đại biến hóa như thế, ở nơi nên có nam tính khí quan, lại còn sinh ra thứ thuộc về nữ tính, chỗ thần kỳ của Bạch Quả này đích thật làm người khác khiếp sợ, cũng đủ khiến Mộ Dung Lâm Phong lo kia trên sa trường đẫm máu, Mộ Dung Lâm Phong cũng rất ít khi nghe nói có người dùng Bạch Quả , thứ nhất, Bạch Quả là kì dược hiếm có, thứ hai, Bạch Quả chỉ có tác dụng với người cần nó, hơn nữa người cần nó cũng rất ít, cho nên muốn tìm các bản ghi chép thật rất khó, Mộ Dung Lâm Phong cũng chỉ tìm được vài dòng ngắn củn trong bản 《 Dược vương kỷ 》, mà trong đó không ghi rằng sau khi dùng nó rồi, sẽ khiến thân thể phát sinh biến Dung Lâm Phong buông quyển 《 Dược du tạp ký 》đã đọc hết trên tay xuống, vẫn không phát hiện được gì, cảm thấy vô lực ảo não, ngả người dựa vào lưng ghế, nhìn thoáng qua đống sách đã được chất thành núi nhỏ trên bàn, trong lòng lại dâng lên một nỗi phiền chán, Mộ Dung Lâm Phong giờ phút này chỉ hy vọng thân thể Tiểu Bạch sẽ không bị thương tổn nữa, Mộ Dung Lâm Phong không muốn chịu đựng mỗi ngày lo lắng hãi hùng, sợ đứa nhỏ đã khắc thật sâu trong lòng này, một ngày nào đó sẽ đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh, hoặc giả lại biến thành một khối thi thể lạnh như băng, đó đều là chuyện Mộ Dung Lâm Phong không thể chịu quá trải qua một tháng qua quan sát này, Mộ Dung Lâm Phong cũng không phát hiện thân thể Tiểu Bạch có biến hóa gì khác, vẫn như cuộc sống bình thường, Mộ Dung Lâm Phong cũng không nói việc này với ai khác, đương nhiên Mộ Dung Lâm Phong cũng không phải người bất cẩn, đặc biệt khi đối mặt Tiểu Bạch đều cẩn thận săn sóc, há có thể để Tiểu Bạch bị chút thương tổn Dung Lâm Phong một mình ngồi yên một lát, lại đứng dậy cởi ngoại bào, thổi tắt nến, nhấc chăn nhẹ nhàng nằm vào bên cạnh Tiểu Bạch, Tiểu Bạch đang ngủ mơ tựa hồ cũng cảm giác được bên cạnh là người quen thuộc thường ôm ấp bé cả ngày đêm, từng chút từng chút chậm rãi cọ vào vòm ngực ấm áp rộng lớn của Mộ Dung Lâm Phong, nghiêng đầu tựa vào hõm vai của Mộ Dung Lâm Phong, rồi mới an tĩnh bất Dung Lâm Phong bật cười hôn nhẹ Tiểu Bạch thái dương, ôm tiểu bảo bối mềm mại ấm áp từ từ nhắm mắt lại, thế nhưng sau khoảng nửa canh giờ, Mộ Dung Lâm Phong liền cảm giác được Tiểu Bạch trong lòng bắt đầu khó chịu cọ xát, chung quanh tản ra một loại lãnh hương thoang thoảng, một bàn tay của Tiểu Bạch không có ý thức chậm rãi muốn đưa xuống hạ thân mà gãi, Mộ Dung Lâm Phong mở hai mắt sâu thẳm ra, tựa hồ trước đó vẫn chưa từng lấy bàn tay nhỏ bé xao động của Tiểu Bạch, tay Mộ Dung Lâm Phong hướng về phía khe hở của Tiểu Bạch, trước tiên là cọ nhẹ lên bề mặt của khe hở, sau đó mới một ngón, hai ngón, ba ngón tay chậm rãi đưa vào, cảm giác được khe hở ướt át vội vàng nuốt lấy, chừng nửa khắc sau, rút ngón tay ướt sũng ra, Mộ Dung Lâm Phong nâng thứ cực nóng của mình lên từng chút từng chút đi vào nơi kia, nơi kia mềm mại mạnh mẽ siết lấy thứ được đưa vào, làm cho Mộ Dung Lâm Phong lẫn Tiểu Bạch đều hít một hơi thật sâu, run rẩy một chút. Đây là điều khác với bình thường duy nhất trong thời gian gần đây của Tiểu Bạch, mỗi ngày trong khe hở đều cực ngứa, khi hoan hảo dù đã tiết ra vẫn cắn chặt không buông, tựa hồ đang cực lực cắn nuốt gì đó, cứ như vậy ngủ tới hừng có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Nhấn vào giữa màn hình để hiển thị Tùy chọn đọc. Mộ Dung Lâm Phong nhìn thấy Mộ Dung Bạch không tự chủ được dời bước lên phía trước hắn, giống thú mẹ che chở thú con, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bụi cỏ, toàn thân buộc chặt ẩn chứa một sự bạo phát không biết tên, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến đột biến nguy hiểm mà phát động công cảnh tượng quen thuộc này lập tức làm cho Mộ Dung Lâm Phong nhớ tới khi mới gặp, Mộ Dung Bạch chính là lấy hình thức như vậy xuất hiện, mọi động tĩnh gió thổi cỏ lay, đều dễ dàng khiến cho Mộ Dung Bạch nâng cao độ cảnh giác……Mộ Dung Lâm Phong hơi hơi nhíu đôi mày kiếm đẹp đẽ, không thích nhìn thấy Mộ Dung Bạch ở bên hắn cũng phải cao độ buộc chặt thần kinh như vậy, Mộ Dung Lâm Phong cao ngạo tự tin là không cần được bảo rằng vui vẻ nhìn thấy Mộ Dung Bạch đứa nhỏ kiên cường như vậy lại giao phía sau của y cho hắn, này đủ để thuyết minh đứa nhỏ này đối với hắn là tuyệt đối tín nhiệm, nhưng Mộ Dung Lâm Phong cũng không hy vọng nhìn thấy Mộ Dung Bạch một khắc không buông lỏng thần kinh, chỉ hy vọng Mộ Dung Bạch có thể giống đứa nhỏ bình thường, không có gánh nặng tâm lý vui vẻ chơi đùa, không cần cả ngày đề phòng nguy hiểm tồn tại hay không tồn tại.“Tiểu Bạch…… Thả lỏng chút, không có việc gì đâu……” Mộ Dung Lâm Phong đưa tay từ sau lưng nhẹ nhàng ôm lấy Mộ Dung Bạch, tựa hồ là sợ dọa đến thứ run run cách đó không xa, nhỏ giọng tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Mộ Dung Lâm Phong, làm cho Mộ Dung Bạch tinh thần tập trung cao độ bất giác cứng đờ xong lại chậm rãi trầm tĩnh trở lại, không rõ quay đầu nhìn sư phụ Dung Lâm Phong dứt lời với Mộ Dung Bạch, liền ôm Mộ Dung Bạch đi tới nơi bụi cỏ cứ run lên, rất nhanh nắm lên một cục bông từ trong bụi cỏ ra, là một con cáo trắng với cái đuôi lớn dài thật Dung Bạch ngạc nhiên nhìn thứ chưa bao giờ gặp qua, thật cẩn thận sờ sờ da lông trắng trắng mềm mềm quanh thân cáo trắng, vuốt vuốt tới cái đuôi vểnh lên.“… Thật thoải mái ”“Đây là bạch hồ…… Hôm nay thật sự là may mắn a…... Làm chúng ta quơ được bạch hồ hiếm gặp.”“Bạch hồ……?”“Ân, bạch hồ này cũng không hay gặp mà, Tiểu Bạch thích không?” Mộ Dung Lâm Phong nắm cổ bạch hồ đưa đến trước mặt Mộ Dung Dung Bạch nhìn bạch hồ sờ thực thoải mái, lấy ngón tay chọt chọt lổ tai bạch hồ, nhìn thấy lổ tai bạch hồ trắng trắng run run, cái đuôi lúc ẩn lúc hiện, tứ chi dài kỳ quái, nhiều lông như vậy, là đột biến gen sao? Mộ Dung Bạch hồi tưởng tri thức Âu Dương gia giao cho y, bất quá cũng không có cái gọi là bạch hồ. Thật sự là sinh vật kì quá lại là sinh vật không nguy hiểm, vậy nên cẩn thận tiếp nhận ôm vào trong ngực, bởi vì cục bông này ôm vào thật thoải mái.“Rất nhiều thợ săn đều muốn bắt được một con bạch hồ trân quý, bạch hồ không chỉ có thể ăn kéo dài thanh xuân, còn có thể lấy lông làm y phục đắt tiền.” Nhìn thấy Mộ Dung Bạch thoải mái hơi hơi nheo mắt lại, Mộ Dung Lâm Phong ở bên cạnh giải thích nói.“Có thể…… Ăn.” Mộ Dung Bạch thẳng tắp nhìn Mộ Dung Lâm Phong hỏi.“…… Ân, đúng vậy, bất quá……” Mộ Dung Lâm Phong có điểm chần chờ đáp, chợt lóe lên dự cảm bất hảo, sau đó còn chưa nói xong, chỉ thấy Mộ Dung Bạch hưng phấn hé miệng cạp tới bạch hồ……“Oa oa oa oa……”Từng đợt tiếng tru thê lương phiêu đãng trong rừng rậm sương mù…… Ta là phân cách tuyến đau đau đau……Mộ Dung Lâm Phong ôm bạch hồ run run dữ dội đến bên dòng suối nhỏ, dùng thảo dược cầm máu vừa mới hái được, mài nhỏ nhẹ nhàng đắp lên bốn miệng máu nhỏ bị Mộ Dung Bạch cắn ra trên người bạch hồ, sau đó xé một mảnh vải trên y bào ra, cẩn thận cột chắc miệng vết thương.“Oa oa oa oa…”Bạch hồ bởi vì đau đớn mà kêu lên nho Dung Bạch ngoan ngoãn ngồi cách Mộ Dung Lâm Phong một thước, vẫn không nhúc nhích nhìn Mộ Dung Lâm Phong băng bó vết thương cho bạch Mộ Dung Lâm Phong sắp xếp cho bạch hồ xong, liền nhìn thấy Mộ Dung Bạch vẻ mặt tự trách đáng thương hề hề nhìn hắn.“Tiểu Bạch, động vật sống là không thể ăn, đương nhiên vi sư cũng không phải nói ngươi nấu chín bạch hồ rồi mới ăn… Có những thứ nấu chín rồi cũng không thể ăn bậy…” Mộ Dung Lâm Phong sờ sờ đầu Mộ Dung Bạch an ủi nói.“Kia…… Tiểu Bạch về sau có phải cũng không thể ăn…… cá Trúc Tử nấu chín không? ”“……” Che trán thở dài, từ trong tâm tràn ra từng đợt vô lực.“……”“Như vậy đi, về sau Tiểu Bạch muốn ăn cái gì đó thì hỏi sư phụ, sư phụ cảm thấy có thể ăn, thì Tiểu Bạch hãy ăn, được không?”“Ân ân……” Mộ Dung Bạch suy nghĩ một chút, gật gật Dung Bạch thấy Mộ Dung Lâm Phong tha thứ cho mình liền từng chút từng chút dựa vào, hoàn toàn đã quên bạch hồ một khắc trước còn bị sói đói nhào lên cắn một hơi, làm bạch hồ sợ hãi, hiện tại dường như không có việc gì muốn sờ sờ cái đuôi bạch hồ, bạch hồ lập tức quên đau đớn vội vàng tiến vào áo khoác Mộ Dung Lâm Phong, bộ lông toàn thân đều dựng thẳng lên, hận không thể quấn tầng tầng vải quanh Dung Bạch nhìn thấy bạch hồ một khắc trước còn ngoan nằm trong lòng mình khi còn chưa bị Tiểu Bạch cắn, hiện tại cũng không để ý tới y, trốn tránh y nhích tới nhích lui trong quần sư phụ áo tự chơi vui vẻ đó là bạch hồ bị Tiểu Bạch làm sợ tới mức run rẩy bạch hồ đáng thương.“Tiểu Bạch, hôm nay chúng ta trước hết đem bạch hồ về đi, bạch hồ hiện tại bị thương, lần sau mới cùng Tiểu Bạch chơi.” Mộ Dung Lâm Phong cầm bàn tay nhỏ bé của Mộ Dung Bạch đang mò trên ngực hắn tìm cho được bạch hồ, Tiểu Bạch tuy rằng không biết, nhưng bạch hồ cũng không thể cứ sợ Tiểu Bạch Dung Lâm Phong cúi người vững vàng bế lấy Mộ Dung Dung Bạch cũng ngoan ngoãn ôm cổ Mộ Dung Lâm Phong, dùng mặt cọ cọ cái cổ ấm áp trắng nõn của sư phụ. Cũng không thèm đùa giỡn với bạch hồ bị chấn kinh nghiêm trọng nữa, cầm lấy mái tóc mềm mại thả xuống sau người sư phụ, đưa đến mũi ngửi ngửi, một trận hương trúc nhè nhẹ theo gió thổi đến, sợi tóc không nắm được, nhè nhẹ từng đợt từng đợt theo khe hở ngón tay rơi xuống, xúc cảm trơn trơn lạnh lạnh, làm cho Mộ Dung Bạch đùa yêu thích không buông tay. Trọn bộ Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang theo dõi một trong những tiểu thuyết hay của tác giả Du Tai Nhân mang tựa đề Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch. Đây là một truyện đam mỹ xuyên không, thầy trò, ấm áp văn. Nhân vật chính Mộ Dung Lâm Phong x Mộ Dung Bạch. Du ký ngọt ngào ở Thương Mộc đại lục của Sư phụ ôn nhu kì thực phúc hắc cùng Đồ đệ đáng yêu có siêu năng lực, ngọt ngào ấm áp bánh bao văn. Để cùng các nhân vật chính trải nghiệm cuộc sống ngọt ngào như kẹo đường này, mời các bạn đón xem truyện hay này nhé. Danh sách chương truyện Dị Địa Trọng Sinh Chi Bạch Chương 1 – Kiếp Này Chương 2 – Nghi Hoặc Chương 3 – Gặp Nhau Chương 4 – Tắm Rửa Chương 5 – Đôi Mắt Chương 6 – Sư Phụ Chương 7 – Ăn Cơm Chương 8 – Nhớ Lại 1 Chương 9 – Nhớ Lại 2 Chương 10 – Thực Bạch Chương 11 – Bạch Hồ Chương 12 – Tập Viết Chương 13 – Trái Dừa Chương 14 – Hái Thuốc Chương 15 – Gặp Nạn Chương 16 – Rịt Thuốc Chương 17 – Sơn Động 1 Chương 18 – Sát Khí Chương 19 – Sát Ý Chương 20 – Hôn Mê Chương 21 – Ngự Phong Chương 22 – Hằng Ngày 1 Chương 23 – Ôn Tuyền Chương 24 – Ái Muội [Đen Tối, Mờ Ám] Chương 25 – Chợ 1 Chương 26 – Xấu Hổ Chương 27 – Tửu Lâu Chương 28 – Phong Ba 1 Chương 29 – Bạch Quả Chương 30 – Thức Tỉnh Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment

dị địa trọng sinh chi bạch