Tôi Không Làm Đại Ca Nhiều Năm Rồi! Thể loại: Đam Mỹ. Tác giả: KinKin. Số chương: 46. FULL. Chương mới nhất: Chương 46: Phiên Ngoại. Cập nhật cuối: 4 năm trước. Thể loại: Kiêu ngạo công, cường thụ, cẩu huyết, gương vỡ lại lành, đại ca vườn trường. Chỉ là một
Nhiều lần bố bảo con về nhà nhưng con vẫn nặng tình không dứt nổi. Thôi thì lần này có người dứt hộ con rồi đấy, may quá. Con gái bố tốt thế này, chắc chắn sẽ có hạnh phúc tốt hơn đến với con". Dưới bình luận, chị dâu vâng dạ đồng tình. Mẹ tôi tức muốn
Nghe đến câu quý tử , vua quá sung sướng liền dẹp hết, chạy một mạch đến chỗ vợ mình để xem mặt con trai mình, điều mà mong muốn bao lâu nay của vua.-Hoàng Thượng vạn tuế. - Người hầu quỳ lạy. Vua xua tay rồi nói : - Mau Mau hãy ẵm tiểu hoàng tử đến đây cho trẫm.
OUR PRODUCTS. Panda Uniform tự hào là nhà cung cấp đồng phục uy tín chất lượng hàng đầu miền Bắc với sản phẩm đồng phục Xịn Mịn - 100% cotton cao cấp nhất trên thị trường hiện nay. Là đơn vị đầu tiên và duy nhất cung cấp, phân phối sản phẩm đồng phục học sinh
Tình trạng: Hoàn thành. Manhua. Truyện Màu. Ngôn Tình. Romance. Tập đầu tiên. Tập mới nhất. Theo dõi. Truyện tranh Hoa Bỏ Chạy Với Nhím Rồi được cập nhật nhanh và đầy đủ nhất tại NetTruyen.
Sáng, An dậy sớm, ủi thẳng thớm chiếc váy đủ màu và tô lên môi màu son mới trước khi rời khỏi nhàHôm ấy, ngày đầu tiên An đặt chân đến văn phòng TsMedia, đó là tòa nhà cao vút nằm ngay trung tâm đại lộ Victoria. Khanh lẫn lộn trong hơn năm mươi nhân viên già, trẻ, lớn, bé, Châu Á, châu Âu… nhưng An dễ
cqWnldi. "Em quen thằng nào ông đây chơi chết thằng đó." "Nhiễm Nhiễm! Thứ mà Trình Sâm tôi đã không có thì kẻ khác cũng đừng mong rớ vào." Hắn nhếch mép, nói xong liền xoay người bỏ đi rời khỏi sạp hàng. Cái dáng vẻ của Trình Sâm rất nghênh ngang, đắc ý. Bọn đàn em trố mắt nhìn nhau, xem chừng tình hình có vẻ hơi căng, cơ mà thấy Đại Ca bỏ về, bọn họ cũng cuống quít vội chào Chỉ Nhiễm và bố cô rồi vác mã tấu rảo bước theo sau. Ai đời đi hỏi vợ mà đem theo cả đám đàn em và vũ khí chứ, nhìn vào khác nào là đang đi đòi nợ? Đại Ca thất bại trong việc hỏi vợ. Đúng là buồn cười! Một người như Trình Sâm mà cũng bị phụ nữ từ chối? Tin tức này mà lọt vào tai bọn đàn em chắc sẽ trở thành đề tài nóng hổi, chuyện cười cho mọi người bàn tán. Chỉ Nhiễm nhíu mày ghét bỏ ra mặt, chẳng hề quan lúc nãy Trình Sâm nói điên khùng điều gì, cô dịu dàng quay sang nhìn bố, duỗi tay lau đi mồ hôi trên trán giúp ông. Trên đời này người mà Chỉ Nhiễm thương nhất là bố, chính vì thế cô không có phép ai ức hiếp ông. "Bố không sao chứ?" Ông thở dài nặng nề lắc đầu, lo lắng lên tiếng. "Nhiễm Nhiễm, con không nên như thế, những người đó chúng ta không được đắc tội. Cho dù không muốn thì phải lựa lời mà nói, nếu làm họ không vừa ý chúng ta khó mà sống." "Nhưng mà..." Chỉ Nhiễm chưa kịp phản bác ông đã lên tiếng cắt đứt, nghiêm nghị nhắc nhở. "Haiz! Cậu ta là xã hội đen có rất nhiều đàn em hằng ngày chém chém giết giết, chúng ta thấp cổ bé họng tốt nhất không nên gây thù..." "Bây giờ cậu ta đã để ý con, Nhiễm Nhiễm con không nên ra phụ bố nữa, cứ ở nhà ôn bài, một mình bố ngoài này sẽ ổn hơn." Ông buồn bã khẽ vuốt tóc đứa con gái nhỏ dặn dò. Cách duy nhất không để những người kia chú ý đến là giấu cô đi, chỉ cần không nhìn thấy Chỉ Nhiễm ở sạp hàng thì cái cậu Trình Sâm gì đó sẽ bỏ cuộc thôi. Chỉ Nhiễm xịu mặt không đồng ý, cô không thể để một mình bố ở đây. Con gái bây giờ đã khôn lớn phải có trách nhiệm bảo vệ bố. Hơn nữa bố Chỉ Nhiễm cũng có tuổi lại hiền lành, còn những người kia quá thô thiển đi, nếu để một mình bố ở đây chắc chắn sẽ bị họ ức hiếp. "Bố, con không chịu đâu ạ, con không muốn ở nhà. Con không sợ ông chú già đó, nếu bọn họ mà làm càn con sẽ báo cảnh sát." "Nhiễm Nhiễm..." "Bố... Bố ăn cơm đi, đồ ăn để nguội thì không ngon, con trông hàng cho ạ." Chỉ Nhiễm cười hì hì, không đợi bố nói hết đã kéo tay ông đi vào bên trong, cẩn thận mở lồng cơm nóng hổi thơm nức ra. Tất cả đều tự tay cô nấu. Ông thở dài. Báo cảnh sát ư? Mấy người đó dĩ nhiên không sợ cảnh sát, nếu không cũng chẳng nghênh ngang suốt nhiều năm. Ông rầu rĩ đành im lặng, thôi thì để buổi tối về hẳng nói sau, khuyên nhủ con bé. *** "Đại ca! Rượu đây ạ." "Không uống, cút đi." Trình Sâm chẳng buồn liếc nhìn, hất tay thẳng thừng rề giọng đuổi, tên đàn em ngoan ngoãn biết điều xoay lưng rời đi. Vừa mới khép cánh cửa lại thì bất chợt gặp một người đang đi vào, tên đàn em lập tức cúi chào cung kính. "Anh Hổ." "Trình Sâm đâu?" "Dạ! Đại ca đang ở bên trong, nhưng hôm nay tâm trạng Đại Ca Trình không được vui." "Không vui?" Người đàn ông tên Hổ nhíu mày khoanh tay trước ngực hỏi. "Vâng, Đại Ca bị đàn bà từ chối." Bọn đàn em vội vàng xúm vào ôm bụng cười kể lại đầu đuôi câu chuyện cho người đàn ông tên Hổ nghe. Người đàn ông tên Hổ nhe răng cười ha hả không khép được mồm! Mẹ, Trình Sâm đúng thật quá mất mặt. Hổ chỉnh lại cơ mặt đẩy cửa đi vào phòng hắn cất tiếng gọi. Cơ mà Trình Sâm cũng chả động đậy quan tâm. Anh ta không nhịn nổi liền phụt cười, bước đến châm chọc. "Trình Sâm, mày đã có tuổi rồi còn muốn bon chen ăn cỏ non? Hơn cô bé kia những một con giáp?" "Không phải phụ nữ bây giờ đều thích đàn ông chững chạc à?" "Phải, nhưng ở mày thì quá già." "..." "Chậc. Nhạc phụ đã không cho cưới cũng là ý hay đấy chứ, mày bỏ cuộc đi." "Mẹ kiếp! Không cho thì ông mày cướp."
Trời xui đất khiến hoan ái, cô bị đẩy về phía một người đàn ông cực kỳ thần ...... bí và tôn quý, bất đắc dĩ phải lựa chọn mang một trái bóng chạy trốn. Vài năm sau, cô mang tiểu bao tử hoa lệ online!Tiểu bao tử thân làm nam tử hán, giấc mơ lớn nhất chính là thay tiểu tiên nữ nhà cậu tìm một người thân cao một mét chín, ngực tám múi... Xem thêm
"Phải chăng lúc đụng xe, lòng tự trọng, liêm sỉ của cậu bị văng đi mất rồi à?" "Ha ha! Bác sĩ Mộ, Đại Ca nhà chúng em sống xưa nay làm gì biết đến hai thứ đó ạ." "Cút!" Trình Sâm mặt đen như đít nồi, nhăn nhó nhướng mày lạnh giọng đuổi. Đúng là nuôi một lũ ăn hại, dám to gan bêu xấu Đại Ca mình thế đó? Bọn đàn em đang ôm bụng phá cười nghe hắn nghiêm giọng liền im phăng phắc. "Tớ thấy đúng đấy chứ! Cậu quạo cái gì" Bác sĩ Mộ cong môi mỉm cười châm chọc. Trình Sâm liếc mắt lườm, hắn huých tay ngụ ý đuổi, giọng chán ghét đáp. "Cậu thì biết gì, mau về với bệnh nhân của cậu đi, ở đây tớ có bé cưng Nhiễm Nhiễm chăm sóc rồi." Dứt lời, hắn hẩy chăn phủ kín người nghỉ ngơi. Ông trời cuối cùng cũng giúp hắn có cơ hội tiếp cận Chỉ Nhiễm. Hôm nay đang lúc đi trên đường, vô tình nhìn thấy chiếc ô tô có nguy cơ lao vào bố cô, hắn không màng tính mạng chạy đến cứu. Nhờ vậy bây giờ hắn được ở cạnh cô. Người ta có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Hắn sẽ lợi dụng thời điểm này để cô có tình cảm với hắn. Bác sĩ Mộ không nói thêm gì nữa, anh bỏ lại vài viên thuốc ở trên bàn rồi rời khỏi phòng. *** Sập tối. Chỉ Nhiễm lo cho bố xong xuôi thì đem cháo và canh bồi bổ vào viện. Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa bước vô trong, phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại hai tên đàn em, và hắn thì đang nằm trên giường. Vừa nhìn thấy Chỉ Nhiễm hai tên đàn em ngay lập tức đứng lên khỏi ghế lễ phép cúi chào. Chỉ Nhiễm khẽ gật một cái, xong liền đặt lồng đựng thức ăn xuống bàn. Trình Sâm nở nụ cười, ôn hòa lên tiếng. "Nhiễm Nhiễm, em đến rồi à?" "Tôi mang thức ăn cho chú này, chú ăn đi." Hắn nghe xong thì ngồi dậy, chậm rãi tựa lưng ở phía sau, há miệng. Chỉ Nhiễm nhíu mày ngơ ngác, đứng đực ra nhìn hắn. Mãi không thấy cô tiến lại, hắn xụ mặt tỏ vẻ vô cùng đáng thương. "Tay chân tôi thế này làm sao mà tự ăn được?" "..." Chỉ Nhiễm ngờ nghệch liếc mắt nhìn sang hai tên đàn em của hắn như đang trông đợi gì đó, bỗng dưng hắn bình thản nói tiếp. "Em đút cho tôi đi!" Nói xong hắn lại tiếp tục há miệng chờ. Cái ông chú này thật quá đáng! Chỉ Nhiễm mím môi cắn răng nhẫn nhịn, thầm nghĩ người ta là ân nhân đã cứu bố, cô lầm bầm không được nóng giận, không được nóng giận. Chỉ Nhiễm hít thở sâu bước lại, thôi thì cứ tưởng tượng đang trả nghiệp đi. Một tháng kết thúc, hắn khỏe lại, không ai nợ ai. Chỉ Nhiễm bê cháo lên, đang định đút cho hắn thì cửa phòng bệnh mở tung ra, bước vào là một người đàn ông, quần áo khoác trên người vô cùng giản dị, tay còn xách theo thứ gì đó, anh ta nhướm mày giận dữ nhìn chằm chằm về phía Trình Sâm. Mẹ kiếp! Rõ ràng hẹn buổi trưa đến xưởng giải quyết vấn đề địa bàn bảo kê, thế mà chả trông thấy đâu, hại Giai Thụy sấp mặt, bận túi bụi xử lý một mình. Còn hắn thì lăn vào đây thảnh thơi đây băng bó tay chân như thằng đần vì phụ nữ. "Trình Sâm! Mày vẫn còn sống cơ à? Làm ông đây tốn tiền mua nải chuối xanh..."
"Nhiễm Nhiễm! Mẹ nó, em không lấy tôi thì lấy thằng nào? Ông đây chờ em 5 năm, tu hành vì em, nòng nọc của tôi đóng băng ૮ɦếƭ hết cả rồi.""Nòng nọc là con gì?"Ách! Câu hỏi từ miệng Chỉ Nhiễm thốt ra làm mọi người có mặt gần như bất động. Trình Sâm nhíu mày, câm thể trách! Không thể trách, Nhiễm Nhiễm nhà hắn mới mười tám, ngây thơ là điều hiển Nhiễm thấy mọi người ngây dại im lặng thì nhìn sang bố. Ông ngay tức khắc tìm ra câu trả lời thích hợp. Ông không muốn con gái Chỉ Nhiễm bị vấy bẩn bởi mấy thứ không sạch sẽ như thế này. Con bé còn tuổi ăn tuổi học."Nhiễm Nhiễm, những con ếch khi sinh sản sau các quá trình sẽ thành nòng nọc..."Chỉ Nhiễm lúc này mới nhớ ra. Đều tại ông chú Trình Sâm khiến cô tức giận nóng nảy mà quên mất. Nhưng mấy con nòng nọc đó thì liên quan gì đến cô? Cô không thích ăn thịt Sâm cùng bọn đàn em bái phục vì câu trả lời của ông."Chú muốn nòng nọc thì ra ruộng mà lấy, ở đây không có, giờ mau rời khỏi cửa hàng của bố tôi nhanh!""Tôi không đi, em phải gả cho tôi.""Tôi không thích chú, cũng không lấy chú nên đừng có mơ."Chỉ Nhiễm chống nạnh hung dữ gắt gỏng quát, cô cực kỳ ghét những người này, vì từ khi bố và cô chuyển tới đây sống bọn chúng lúc nào cũng đến lấy tiền, hù dọa bố cô, không chỉ thu tiền sạp hoa quả bé tí này, còn những cửa hàng và nhiều nơi khác, nên đối với Chỉ Nhiễm Trình Sâm là người Sâm mặt mũi đen hơn đít nồi, nhưng nào dám giở giọng côn đồ ra với cô?Cái năm Chỉ Nhiễm đến đây sống vô tình lại lọt vào mắt hắn, khi đó cô mới mười ba tuổi, nhỏ hơn hắn rất rất nhiều. Hắn vì muốn nhìn thấy cô mà hằng ngày cứ lượn lờ chạy vào sạp hàng của bố cô đòi thu tiền bảo nhớ rất rõ Chỉ Nhiễm rất ghét hắn, còn bé nhưng đã ra dáng bảo vệ bố. Mỗi khi thấy hắn cùng bọn đàn em lui tới là cô lại trừng mắt hầm hực. Kỳ thực, Trình Sâm cực mê tính cách đó của ngạnh, đáng yêu!Mà xưa nay Trình Sâm hắn không bao giờ thu tiền của những cửa hàng bé tí làm ăn khó khăn như vậy. Hắn tuy giang hồ nhưng rất có đạo đức, chỉ vì muốn để lại ấn tượng hắn buộc phải phá Sâm trong lòng đang buồn bực khó chịu, cơ mà chất giọng thốt ra rất nhẹ, nhưng nghe kỹ ngữ khí như lời cảnh báo."Nhiễm Nhiễm! Em không lấy tôi thì cũng đừng mong lấy được kẻ khác.""Chú...""Em quen thằng nào ông đây chơi ૮ɦếƭ thằng đó."
"Trình Sâm! Mẹ nó, chúa tể của loài lươn..." Giai Thụy khoanh tay trước ngực, bờ môi nhếch lên cất giọng rủa. Quen biết đã lâu bây giờ mới thấy Trình Sâm lại có nhiều bộ mặt thiếu đứng đắn như vậy. Bác sĩ Mộ và tên đàn em nghe Giai Thụy nói thì đồng tình chậc chậc lưỡi gật gật đầu. Thật là không có liêm sỉ! Ba người đàn ông khoanh tay đứng yên lặng tại cánh cửa nhìn chăm chăm Trình Sâm đang diễn trò lừa gạt thiếu nữ. Chiêu trò đỉnh cao, cáo già. Chỉ Nhiễm vô tình ngoáy đầu thì trông thấy ba người đứng ở đó. Cô theo phép lịch sự cúi đầu chào. Ngược lại Trình Sâm chẳng hề quan tâm đến mấy người kia, gương mặt hắn vui vẻ nhìn Chỉ Nhiễm một cách say đắm. Ba người khẽ gật đầu đáp lại, cùng nhau bước đến ghế sô pha ngồi xuống. Chỉ Nhiễm điều chỉnh bàn ăn nhỏ trước giường bệnh lên, xong xuôi liền bày bữa sáng cho hắn dùng. "Chú ăn đi..." Chỉ Nhiễm vừa nói vừa đưa chiếc thìa cho Trình Sâm, hắn cười nhẹ duỗi tay nhận lấy nhỏ giọng đáp. "Cảm ơn em." "Lát tôi phải đi tới thư viện ôn bài, còn phải về nhà chuẩn bị đồ ăn. Khoảng chừng buổi chiều tôi mới vào với chú được." "..." "Còn đây là số điện thoại của tôi! Nếu không có ai ở cùng với chú, chú cứ gọi, tôi sẽ sắp xếp vào sớm. Chỉ Chiễm lôi từ trong túi xách ra cây bút và tờ giấy cặm cụi viết, mỉm cười đặt lên bàn. Trình Sâm nhìn thấy thì sướng phát điên. Mẹ ơi, suốt năm năm cuối cùng hắn cũng có được số điện thoại của cô. Trình Sâm cố gắng kìm nén sự vui sướng đang nâng trào trong lòng, hắn điềm tĩnh ngẩng mặt gật đầu ôn hòa nói "Được! Tôi biết rồi. Em cứ đi học đi, tôi đợi em." "À phải rồi, chú thích ăn gì? Tôi sẽ nấu đem vào cho chú." Trình Sâm nghe vậy lại càng điên đảo thích thú hơn, khóe môi mấp máy giả vờ trầm mặc suy ngẫm, đang định lên tiếng nói, thì ba người kia đã đồng thanh cướp lời. "Cháo lươn." "Cháo lươn?" Chỉ Nhiễm ngoảnh mặt hỏi lại khi thấy ba người quá ăn ý. "Dạ phải! Đại Ca vô cùng thích lươn." Tên đàn em gật gật đầu, nhẻo miệng cười cười cố tình nhấn mạnh chữ "lươn". Trình Sâm chau mày nhưng không lên tiếng. "Được, tôi sẽ nấu cháo lươn cho chú, vậy giờ tôi đi trước nhé, buổi chiều gặp." Chỉ Nhiễm cười mỉm xinh xắn, cúi đầu chào mọi người một lượt rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Trình Sâm nhìn Chỉ Nhiễm đi khuất, xong ngay tức khắc đen mặt lườm ba người kia lạnh nhạt, hờ hững nói "Tao thích lươn từ bao giờ?" "Không thích ư? Chẳng phải là rất hợp với con người mày?" Giai Thụy lười nhác tựa lưng vào ghế liếc mắt móc mỉa. Trình Sâm hừ lạnh, phớt lờ chả thèm quan tâm, hắn cầm tờ giấy có ghi số di động của Chỉ Nhiễm lên nét mặt hăng hái lưu nhanh vào máy. "Vui đến vậy?" Bác sĩ Mộ không nhịn được liền hỏi. Trình Sâm đắc ý nhếch môi. "Những kẻ không có người yêu thì làm sao biết cảm giác này?" "???" Mi tâm ba người lập tức cau chặt, câm nín không một lời phản bác. Ok! Hay lắm người anh em. ... Từ hôm áy náy với Trình Sâm về sau Chỉ Nhiễm chăm sóc hắn rất rất tận tình chu đáo. Buổi tối, cô đợi hắn nghỉ ngơi xong mới trở về nhà, sáng hôm sau thì vào sớm. Một tuần sau chân bố cô lành hẳn, ông liền trở ra sạp hàng buôn bán lại, bọn đàn em Trình Sâm thường xuyên lui đến thân thiện phụ giúp. Dần dà hai bố con cô cũng đã có cái nhìn thiện cảm hơn đối với họ. "Đại... Đại Ca, vấn đề bến cảng có chút vấn đề, cần anh ra mặt giải quyết, anh Hổ hiện đang ở đó đợi anh." Tên đàn em gấp gáp chạy vào miệng thở hồng hộc thông báo, Trình Sâm nhíu mày nhìn đồng hồ, sau đó lấy di động nhắn tin cho Chỉ Nhiễm hôm nay không cần vào viện, rồi mới an tâm đi xử lý. Trời sập tối Trình Sâm mới trở lại. Vừa bước vào, Phong đàn em hắn vội vã kéo cánh tay hắn, hú hồn run run nói. "Đại... Đại Ca, hình như là Chị Nhiễm..." Trình Sâm giật mình nhìn theo. Mặt mày xanh rờn đổ mồ hôi. Chết tiệt! Cô từ hướng phòng bệnh của hắn đi ra, không phải là hắn đã nhắn tin rồi ư? Hay cô không nhận được nhỉ? Tiêu rồi! Tiêu rồi. Lần này coi như xong, những vết thương băng bó của hắn đã bị tháo, không nằm trong phòng bệnh mà chạy ra ngoài chắc chắn bị Chỉ Nhiễm phát hiện. "Trốn... trốn nhanh." Trình Sâm cuống quýt nói. Phong cuống cuồng đảo mắt nhìn xung quanh tìm sự giúp đỡ, bỗng dưng mắt sáng ngời, cậu ta vội vàng rảo bước chạy tới phía đó. "Chị... chị gái xinh đẹp, cho anh nhà chúng em mượn cái xe lăn nhé."
đại ca mau chạy chị dâu đến rồi